Chương 345
Lý Hình Văn thầm nghĩ mấy chuyện trong lòng, trên trán liên tục đổ mồ hôi.
Hắn đành phải liên tục rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán.
Hôm qua Lê Trọng Việt mới làm chuyện đó, chỉ trong vòng một đêm nhà họ Lê đã bị tiêu diệt, chẳng lẽ Lý Hình Văn không nghĩ ra được gì à?
Theo hắn suy đoán thì chắc chắn hai chuyện này có liên quan tới nhau.
Bề ngoài trông nhà họ Kim rất yên bình, nhưng thực tế sau lưng bọn họ chắc chắn có một thế lực rất kinh khủng trợ giúp bọn họ.
Nên lúc này Lý Hình Văn cứ thấp thỏm trong lòng xen lẫn một chút vui mừng.
Vui mừng vì may mà hôm qua hắn không xông ra đụng mặt với Cao Phong, nên mình mới may mắn thoát được một kiếp.
Mà thấp thỏm là vì hắn không biết nhà họ Kim có điều tra ra mình hay không.
Bây giờ mới sáng sớm hắn đã gọi điện cho Kim Tuyết Ngọc định thăm dò Kim Tuyết Ngọc.
Lý Hình Văn quyết định, nếu như mình bị lộ bất cứ cái gì thì hôm nay mình sẽ phải nói rõ mọi chuyện với người nhà, sau đó chuyển nhà rời khỏi thành phố Hà Nội.
“Anh Mộc Phong.” Sau khi Kim Tuyết Ngọc tới, vừa liếc mắt đã thấy Lý Hình Văn.
Tất cả mọi người trong nhà hàng Tây đều nhìn qua.
Lý Hình Văn hơi lúng túng đứng lên, vẫy tay với Kim Tuyết Ngọc.
Kim Tuyết Ngọc vội vàng bước tới, vui vẻ ngồi đối diện Lý Hình Văn.
Ngay lúc nhìn thấy Lý Hình Văn, tâm trạng của Kim Tuyết Ngọc lập tức trở nên rất vui vẻ chỉ trong chớp mắt.
“Chuyện đó, Tuyết Ngọc, em đừng gọi anh là anh Mộc Phong nữa, cứ gọi anh là Hình Văn là được.” Lý Hình Văn ho một cái. “Nhưng mà, em quen biết anh Mộc Phong trước sau đó mới quen Lý Hình Văn mà!” Kim Tuyết Ngọc nói rất có lý.
Trong lòng Lý Hình Văn chợt trở nên thấp thỏm, nhưng trên mặt vẫn cười cười.
Bây giờ Lê Trọng Việt chẳng biết đi đâu, hắn là Mộc Phong giả, trong lòng hơi không chắc chắn.
Nhưng mà chuyện này đối với Lý Hình Văn mà nói thì cũng là một cơ hội.
Chỉ có Lê Trọng Việt biết mình là Mộc Phong giả, giờ Lê Trọng Việt chẳng biết nên đi đâu, như vậy thì chuyện này không có ai biết nữa.
Chỉ cần làm cho Kim Tuyết Ngọc thích mình trước khi thân phận của mình chính thức bị vạch trần.
Đến lúc đó đùa mà thành thật, kể có Mộc Phong thật có xuất hiện đi chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng tới địa vị của mình! Đến lúc đó, có thể lực thần bí trợ giúp nhà họ Kim, mình là con rể nhà họ Kim thì có ai dám động vào mình nữa?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lý Hình Văn càng rạng rỡ hơn.
“Tuyết Ngọc, em nói gì cũng đúng hết, anh nghe em.” Lý Hình Văn trịnh trọng nói. Kim Tuyết Ngọc nghe thấy thế thì càng vui vẻ hơn, trong lòng không nhịn được mà thầm so sánh Lý Hình Văn và Cao Phong.
Càng so sánh càng thấy, Cao Phong căn bản không thể so sánh với anh Mộc Phong của mình.
“Đúng rồi Tuyết Ngọc, em có biết chuyện của tập đoàn Hồng Mậu ở thành phố Hà Nội không?” Lý Hình Văn trầm ngâm hỏi.
Hỏi xong câu này, Lý Hình Văn vội vàng nhìn chằm chằm mặt của Kim Tuyết Ngọc, hắn muốn nhìn ra được một chút gì đó từ biểu cảm của Kim Tuyết Ngọc.
Nhưng Kim Tuyết Ngọc lại hơi nghi hoặc nói: “Tập đoàn Hồng Mậu? Cái này hình như… Là công ty của nhà Lê Trọng Việt à?!
“Hả, em cũng biết Lê Trọng Việt à?” Lý Hình Văn ra vẻ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, anh ta là bạn học của em, sao hai người quen nhau vậy?” Kim Tuyết Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Không… Không quen, chỉ là nhà anh có làm ăn với bọn họ, nhưng mà đêm qua tập đoàn Hồng Mậu đã phá sản rồi.” Lý Hình Văn ý vị thâm trường nói.
“Cái gì, phá sản?” Kim Tuyết Ngọc nghe thấy thế thì giật mình, chuyện này hình như đường đột quá?
Lần họp lớp mấy ngày trước, Lê Trọng Việt còn hăng hái nói công ty bọn họ vừa được nhận một hạng mục lớn mà.
Sao vừa chớp mắt đã phá sản?
“Đúng thế, không chỉ phá sản mà cả nhà Lê Trọng Việt cũng mất tích rồi.”
“Nghe nói là đắc tội với người không thể đắc tội nào đó, sau đó bị người ta tiêu diệt.” Lý Hình Văn quan sát kỹ lưỡng biểu cảm của Kim Tuyết Ngọc, cuối cùng cũng xác định được rằng Kim Tuyết Ngọc thật sự không biết chuyện này.
Chẳng lẽ mình đoán sai, chuyện này không liên quan gì tới nhà họ Kim?
Hay là, thế lực thần bí trợ giúp nhà họ Kim đó không để cho nhà họ Kim biết?!
“Đắc tội người…” Kim Tuyết Ngọc tự lẩm bẩm, trong đầu chợt nhớ tới một việc.
Đêm qua lúc cô ta chất vấn Cao Phong, Cao Phong nói là Lê Trọng Việt ra tay với cô ta, mà Cao Phong lại đi cứu mình.
Hai chuyện này có liên quan tới nhau không?
Chẳng là Cao Phong làm chuyện đó?
Nhưng nếu Cao Phong có năng lực làm chuyện đó thì tại sao không đẻ Lê Trọng Việt tới giải quyết việc này với mình?
Kim Tuyết Ngọc lắc lắc đầu, vứt hết mấy suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu.
Rõ ràng Cao Phong chỉ nói xằng nói bậy thôi, dù sao bây giờ Kim Tuyết Ngọc cũng đã nghĩ trong lòng là Cao Phong có ý với mình.
Nghĩ tới Cao Phong là Kim Tuyết Ngọc lại nghĩ tới cảnh Cao Phong rời đi tối hôm qua.
Chiếc xe sang tới đón, đám người cung kính, thật sự vô cùng rung động.
“Anh Mộc Phong, anh nói thử xem, có một người cực kỳ nghèo, bị người ta coi như là một kẻ vô dụng, chợt một ngày nọ đổi đời.”
“Có rất nhiêu xe sang tới đón anh ta, tại sao lại thế nhỉ? Thật sự có chuyện đột nhiên đổi đời như vậy à?” Kim Tuyết Ngọc nhìn Lý Hình Văn và hỏi.
“Tuyết Ngọc, em đang nói mấy chuyện trên tivi à?” Lý Hình Văn nhấp một ngụm cà phê, khóe miệng hiện lên sự khinh thường.
“Không phải, nếu như em nói chuyện có thật ngoài đời thì sao?” Kim Tuyết Ngọc nói.
Lý Hình Văn đặt cốc cà phê xuống, sau đó cười nhạo một tiếng.
“Tuyết Ngọc, e là em không biết công ty cho thuê xe là gì rồi. Thành phố Hà Nội có rất nhiêu công ty cho thuê xe, xe gì, đội xe nào mà chẳng có?!
“Anh có một đứa bạn rất thiển cận, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi tiêu tiền, gọi xe sang giả làm con nhà giàu có, chuyện này quá phổ biến.” Lý Hình Văn khinh thường bu môi.
Kim Tuyết Ngọc nghe thấy thế thì sững sờ, sau đó khẽ gật đầu.
Lời này của Lý Hình Văn đúng là khiến cho người ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng”
Trong xã hội này, chỉ cần bỏ một ít tiền ra là đã dễ dàng thuê được xe sang”
“Mà mấy cái công ty tổ chức đám cưới ấy, công ty nào mà chẳng có chục chiếc xe sang dùng được, nếu kết hôn phải dùng cả một đoàn xe thì nhẽ lại phải mua toàn bộ àI!
Lý Hình Văn lại nói.
Kim Tuyết Ngọc gật đầu tán thành, sau đó lại nói đây nghi hoặc: “Còn mấy người mà rất cung kính với người tai to mặt lớn thì sao?!
Tối hôm qua mấy người Lục Thành Sâm kia rất cung kính với Cao Phong, người nào sáng suốt cũng có thể nhìn ra sự cung kính đó là thật tâm, phát ra từ tận đáy lòng.
“Người tai to mặt lớn gì? Vẫn câu đấy, có tiên là có thể ma xui quỷ khiến, giờ anh chỉ cần bỏ tiền ra là có người gọi anh là ông ngay.
“Lần trước phục vụ ở quán cà phê đó còn gọi anh là cậu Văn đấy thôi, chẳng qua là vì anh bỏ tiền ra, không thì làm gì có ai thèm để ý tới anh.”
Lời này của Lý Hình Văn rất có lý, Kim Tuyết Ngọc không thể không tán đồng.
“Thì ra… Là thế!” Kim Tuyết Ngọc khẽ gật đầu.
Trong lòng cô ta càng khinh thường Cao Phong hơn.