Chương 846
“Chỉ hi vọng anh có thể mãi mãi ở bên cạnh mình. Đó mới là nguyện vọng lớn nhất của bạn gái anh ấy.”
Kim Tuyết Mai nói đến đây, thở dài một tiếng, nói: “Cao Phong, anh biết không, trải qua nhiều chuyện như vậy. Cuối cùng em cũng phát hiện, chỉ có cuộc sống bình thản mới là chân thật nhất, đáng quý nhất.”
Nhưng Cao Phong ở trong ngực cô lại phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã lâm vào trạng thái ngủ say sưa.
Kim Tuyết Mai cầm lấy bàn tay của Cao Phong, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt của mình giống như Cao Phong của trước kia đã từng sờ lên mặt của Kim Tuyết Mai một cách dịu dàng.
Đêm nay, Kim Tuyết Mai suy nghĩ rất nhiều, cho nên cũng mất ngủ.
Vì Cao Phong, cô sẵn sàng cố gắng hết sức, hi sinh tất cả
Ngày hôm sau, Kim Tuyết Mai đã làm xong đồ ăn cho Cao Phong từ lâu, nhìn Cao Phong ăn xong, mới vội vàng đi làm.
Giữa trưa cô còn phải xin nghỉ một lát để trở về nấu cơm cho Cao Phong.
“Xin mọi người giúp tôi trông nó, chỉ cần không đi ra cửa là được rồi, cảm ơn mọi người.”
Kim Tuyết Mai đi ra khỏi cửa, nói với từng hàng xóm trong khu tập thể.
Mỗi ngày trước khi đi làm, cô đều phải lặp lại câu nói này một lần với mọi người.
Đám người khoát tay áo, ý nói đã biết.
Thật ra Cao Phong rất ngoan, Kim Tuyết Mai nói không cho anh đi ra khỏi cửa nên trước giờ anh chưa từng đi ra khỏi cửa.
Nếu thật sự nhịn không nổi, mới có thể ra sân đi bộ một chút.
Cho nên hàng xóm bọn họ căn bản cũng không cần phải canh chừng Cao Phong quá kĩ càng, mà bọn họ cũng không rảnh rỗi để trông chừng. Chỉ thuận miệng đồng ý, đến lúc đó nếu bị hỏng cái gì đó, còn có thể đổ tội cho Cao Phong. Rồi sau đó đi tìm
Kim Tuyết Mai đòi cô bồi thường, thế thì có gì đâu mà không làm?
Kim Tuyết Mai đi tới chỗ làm việc. Bình tĩnh đứng một hồi, sau đó hít sâu một hơi rồi sau đó đi vào trong nhà hàng.
“Kim Tuyết Mai, đi lau nhà đi.” Mấy nhân viên vừa thấy Kim Tuyết Mai tới, trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.
“Đi lau nhà vệ sinh trước đi, hôm qua có khách nên ở chỗ đó. Tôi không muốn đi đến đó quét dọn”
“Những chuyện này cần phải có những người có năng lực tài giỏi làm mà. Người tài giỏi phải luôn làm thật nhiều việc, đúng không Kim Tuyết Mai?”
Mấy tên nhân viên kẻ tung người hứng, đấu võ mồm với Kim Tuyết Mai.
“Chị Đào, Tổng giám đốc Nam có ở đây không?” Nhưng hôm nay Kim Tuyết Mai lại làm như không nghe thấy lời bọn họ nói.
Chị Đào nghe vậy thì sững sờ, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn sang phía bên này, chẳng lẽ Kim Tuyết Mai đã suy nghĩ xong rồi?
Ngay lập tức, các phục vụ khác cũng im lặng, bối rối nhìn Kim Tuyết Mai.
“Đang… Ở trên lầu đấy.” Chị Đào hơi lắp bắp trả lời. Kim Tuyết Mai gật đầu nói cảm ơn, sau đó đi thẳng lên trên lầu.
Đám người và chị Đào nhìn nhau, tại sao họ lại cảm thấy Kim Tuyết Mai thay đổi hoàn toàn thế nhỉ?
Bầu không khí xung quanh cô rất khác trước, như thể cô mới là chủ cửa hàng này vậy.
Kim Tuyết Mai gõ cửa một cái, đợi người bên trong lên tiếng đồng ý thì mới đẩy cửa đi vào.
Phía sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi.
Một bộ đồ vest rộng thùng thình bao bọc dáng người cồng kềnh, cái đầu hói bóng loáng. Trông người đàn ông trung niên này rất nhếch nhác.
Nhìn thấy Kim Tuyết Mai tiến vào, ánh mắt của người đàn ông trung niên nọ sáng lên, ông tôi vội vàng đứng dậy nói: “Tuyết Mai tới rồi à? Mau ngồi đi, mau ngồi đi.”
Kim Tuyết Mai dừng một lát, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha.
“Ôi chao, Tuyết Mai à, trước giờ cô chưa từng đến phòng làm việc của tôi. Nói đi, hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì? Nếu như có thể làm, tôi nhất định giúp cô xử lý”
Trong mắt của ông chủ nhà hàng Hứa Viễn Nam lóe lên vẻ khó hiểu, tự mình rót cho Kim Tuyết Mai một ly nước. Kim Tuyết Mai đưa tay ra nhận lấy, đặt ở một bên.
Trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái. Hứa Viễn Nam đã gần bốn mươi tuổi, đã lập gia đình từ lâu nhưng lại là một người vô cùng háo sắc.
Ngay cả mấy nhân viên trong nhà hàng này, ngay cả chị Đào quản lý sảnh, người nào cũng đã từng bị ông ta sờ mó.
Nhưng trước giờ Kim Tuyết Mai chưa bao giờ cho Hứa Viễn Nam cơ hội, cho nên cô mới không bị giở trò đồi bại.