Chương 592
“Tôi nói cho cậu biết, cậu không dọa được tôi đâu! Cậu cũng đừng hòng dùng cái cách này để bắt tôi phải thỏa hiệp. Tôi nói cậu và Tuyết Mai không thể chung chăn chung gối thì chính là không thể chung chăn chung gối!”
Cao Phong mở to mắt một lần nữa, nhìn Kiều Thu Vân, mặt không đổi sắc.
“Tôi tôn trọng bà, cho nên mới gọi bà một tiếng mẹ Nhưng những chuyện bà đã làm quá rồi đấy, quả thực đã khiến cho người khác cảm thấy thất vọng”
“Tôi và Tuyết Mai đã là vợ chồng hợp pháp, cho dù tôi có ngủ với cô ấy, cũng là chuyện hiển nhiên, chẳng vi phạm quy tắc đạo đức nào cả. Ai có thể quản được tôi?”
“Ba năm qua, lúc nào tính cách bà cũng thay đổi thất thường, chưa bao giờ bà chấp nhận tôi cả! Tôi mệt rồi, từ hôm nay trở đi, tôi không cần bà phải chấp nhận tôi nữa.
Cao Phong này làm việc, cũng sẽ không giải thích với bà dù là nửa câu nào nữa.”
“Bà nhớ rõ cho tôi, sớm muộn gì cũng có một ngày, bà sẽ hối hận! Mà hơn nữa, ngày đó không còn xa nữa đâu.” Cao Phong lười biếng ngồi ở trên ghế salon, nhìn Kiều Thu Vân, vẻ mặt hờ hững nhưng lời anh nói ra, lại mạnh mẽ khí phách, đanh thép hùng hồn!
Những lời này hệt như là cái chùy nặng ngàn cân mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim Kiều Thu Vân, khiến đáy lòng Kiều Thu Vân cũng phát run lên.
Lúc này sắc mặt Cao Phong vô cùng hờ hững, khắp người anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, lại thêm bộ quần áo nhuốm máu kia, ai nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên trong suốt ba năm qua, Cao Phong nói với Kiều Thu Vân bằng giọng điệu như thế.
Kiều Thu Vân trừng to mắt, sửng sốt không tìm được từ ngữ thích hợp để mà phản bác lại.
Lúc này trên người Cao Phong, làm gì còn có chút dáng vẻ của kẻ bỏ đi chút nào đâu?
Khí thế vô cùng sắc bén kia giống hệt như một thanh kiếm báu có một không hai trên đời nằm phủ bụi đã lâu, bỗng nhiên thoát khỏi gông xiềng, đứng ngạo nghễ trước thế gian.
“Hừ!” Kiều Thu Vân dậm chân, hừ lạnh một tiếng bước về phòng của mình. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn không thể không thừa nhận, bà thật sự đã bị bộ dáng vừa rồi của Cao Phong dọa sợ.
Chờ Kiều Thu Vân đi rồi, Cao Phong nghỉ ngơi một lát rồi cởi chiếc áo dính đầy máu kia ra, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nháy mắt đã qua 12 giờ đêm, nhưng Cao Phong vẫn không tài nào chợp mắt được.
Bên Cao Kim Thành chưa có chút tin tức nào, anh không thể ngủ được.
Giống như vị phó thủ tướng kia nói, Cao Phong ở trong đám con cháu của nhà họ Cao là người duy nhất, đối với tất cả mọi người, đều đối xử bình đẳng.
Những người như Cao Kim Thành luôn cảm thấy, chịu tổn thương thay Cao Phong là nghĩa vụ mà bọn họ phải làm.
Mà đối với một người cực kỳ coi trọng tình nghĩa như Cao Phong mà nói, đây chính là một loại ân tình, ơn cứu mạng này, sao có thể quên được chứ?
Một tiếng trước anh đã nhận được tin tức, Cao Kim Thành đã được đưa về nhà họ Cao, đang tiến hành chữa tri.
Mà trong khoảng thời gian một tiếng này, Cao Phong ngồi trên sô pha không chút động tĩnh nào, ngay cả một giọt nước cũng không uống mà chỉ yên lặng chờ đợi.
“Tinh tinh!”
Điện thoại kêu lên một tiếng, Cao Phong nhanh chóng cầm lấy điện thoại xem xét.
“Thân gửi cậu chủ, Cao Kim Thành đã qua cơn nguy hiểm, đừng chờ đợi nữa!”
Cao Phong lập tức yêu cầu, để đối phương quay một đoạn video ngắn gửi qua cho anh xem. Người bên kia cũng không từ chối, rất nhanh đã quay một đoạn phim ngắn gửi lại cho anh.
Cao Phong ấn mở đoạn phim, nhìn Cao Kim Thành đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, đang ngủ với hơi thở đều đặn, thở phào một hơi, bây giờ mới yên lòng.
Lúc này Cao Kim Thành vì mất máu quá nhiều vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng trên mặt đã có một chút huyết sắc.
Bên trong nhà họ Cao của thành phố Đà Nẵng vô cùng phong phú, phương pháp chữa bệnh của tất cả bệnh viện ở thành phố Hà Nội đều kém hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau.
Toàn bộ thành phố Hà Nội, không ngoài dự kiến lại một lần nữa gặp chấn động.
Hơn nữa chấn động lần này, mọi người lại không ai dám gióng trống khua chiêng bàn tán về nó nữa.
Trước đó hai lần tập đoàn Vũ Vương và xí nghiệp Lương Hoàn bị hủy diệt, lúc đó mọi người vẫn ôm thái độ nghi ngờ, bắt đầu suy đoán này nọ rồi bàn tán.
Mà lúc này, toàn bộ thành phố Hà Nội, đều bị bao phủ bởi một bầu không khí thấp thỏm lo âu.
Con trai duy nhất của nhà họ Ngô ở Hà Nội là Ngô Minh An, toàn thân bị đánh đến nát bét, nằm trong vũng máu, đã chết ở trong biệt thự của nhà họ Ngô.