Chương 310
Là người thừa kế hợp pháp, là người đứng đầu tương lai của nhà họ Cao.
Nếu có người muốn đối phó với Cao Phong, người nhà họ Cao ai cũng có quyền tiêu diệt anh.
Bất kỳ việc gì đe dọa có thể đến sự an toàn Cao Phong, Lâm Vạn Quân có quyền tiền trảm hậu tấu, cho dù ông ta không báo lại cho nhà họ Cao cũng không sao.
Trước đây, Cao Phong chưa từng gặp hết người nhà họ Cao ở Đà Nẵng, nhưng Cao Phong vẫn là người thừa kế của nhà họ Cao, nên chính nhà họ Cao phải toàn lực bảo vệ con cháu mang dòng máu chính thống của họ.
“Được, chú Quân vất vả rồi.” Cao Phong cười ảm đạm, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Vạn Quân nếu đã gọi cuộc gọi này cho anh, có nghĩa ông đã biết rằng những người phía sau thực sự đang theo dõi Cao Phong.
Cao Phong không cần xen vào chuyện tiếp theo, cứ đưa Kim Tuyết Mai đi ăn mì.
“Tuyết Mai, ngồi vững vào, anh sẽ tăng tốc.” Cao Phong nói rồi tăng tốc sang số, trước khi ngã tư phía trước đã nhảy qua đèn xanh, anh đã chạy qua.
Kim Tuyết Mai vẫn đang đối mặt với cửa kính xe không muốn phản ứng lại với Cao Phong, nhưng bây giờ cô phải quay đầu lại.
“Này, Cao Phong, anh đi sai rồi, phải rẽ vào kia!” Kim Tuyết Mai nhanh chóng nhắc nhở Cao Phong.
“A, vậy anh chạy lên phía trước quay đầu xe.” Cao Phong cười nhạt, nhìn kính chiếu hậu.
Chiếc xe Volkswagen màu đen dừng lại một chút khi Cao Phong cứ thế chạy thẳng qua ngã tư.
Nhưng chỉ sau hai giây tạm dừng, nó cũng tăng tốc đi lên.
Nhưng ngay sau đó, một luồng sáng chói mắt bật lên, một chiếc Santana màu trắng từ bên phải lao tới, trực tiếp tông vào hông chiếc Volkswagen màu đen.
“Đùng!”
Cùng với một tiếng va chạm lớn, cửa bên phải của chiếc Volkswagen màu đen trực tiếp bị tông bẹp dúm, cửa sổ xe vỡ vụn.
Còn phần đầu xe của chiếc Santana màu trắng cũng bị bẹp dúm, tuy không bị lật nhưng cả hai xe đều nén đến tắt máy.
Cửa sổ Volkswagen màu đen vỡ tan, lộ ra hai thanh niên với vẻ mặt kinh ngạc ngồi bên trong.
“Bọn mày mù hết rồi à!”
Người lái xe Volkswagen màu đen lo lắng nhìn thoáng phía trước, coi còn có thể nhìn thấy xe của Cao Phong nữa không?
“La cái gì, chúng tôi đều chịu toàn bộ trách nhiệm, để bên bảo hiểm lo.” Phía trên Santana màu trắng, lập tức có năm sáu thanh niên đi xuống.
“Này, Cao Phong, hình như ở phía sau có xe đâm vào nhau?” Kim Tuyết Mai nghe thấy phía sau có tiếng động lớn liền nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
“Ừm, anh biết.” Một nụ cười thoáng qua miệng Cao Phong.
Kim Tuyết Mai nghe vậy nghi ngờ nhìn Cao Phong, tóm lại cô luôn cảm thấy Cao Phong rất thần bí.
Nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc với Cao Phong, Kim Tuyết Mai cũng đã quen với sự bí ẩn của Cao Phong.
Sau đó, Cao Phong lái xe lên phía trước và quay đầu xe, trở lại con đường lúc nảy.
Khi đi qua ngã tư này, hai xe vẫn cự cãi, chờ cảnh sát giao thông đến thương lượng giải quyết.
Nếu người này thực sự là do Cao Minh Trí phái tới, thì lần này ông ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Dám cho người đi theo dõi Cao Phong, mà còn cố gắng giấu diếm không để Lâm Vạn Quân biết được.
Không trực tiếp xử lý những người này, cũng đã giữ thể diện cho ông ta.
Chuyện này xảy ra, Kim Tuyết Mai cũng không còn tức giận, cô đã thành thành thật thật ngồi yên ở ghế phụ.
Khi đến gần cửa tiệm mỳ, điện thoại di động của Cao Phong lại vang lên. Cao Phong cầm lên cũng không thèm nhìn, nói: “Chú Quân, cháu đã thấy rồi.”
“A… chủ Quân? Là tôi, tôi là Huy…” giọng nói bên đầu dây bên kia hơi sửng sốt một chút, và sau đó giọng của Phan Thanh Huy truyền đến.
“Có chuyện gì?” Cao Phong có chút ngạc nhiên.
“À, không có việc gì, không có việc gì, là thế này anh Phong. Ba em nói muốn làm quen với anh Phong nên đặc biệt tổ chức tiệc riêng tại nhà và muốn ăn nhẹ với anh Phong, hì hì..” Phan Thanh Huy gãi đầu giải thích.
Cao Phong mỉm cười đầy ẩn ý, Phan Thanh Sơn này sao lại có thể mời Cao Phong đến nhà họ để dự tiệc được chứ.
Nếu không phải là có quan hệ thân thiết thì ai lại mời người kia về nhà làm khách?
Xem ra, tập đoàn nhà họ Phan hoàn toàn muốn đầu quân cho anh.
Nếu là lúc bình thường, Cao Phong sẽ không từ chối, tiếp xúc nhiều hơn với nhà họ Phan thì cũng tốt.
Nhưng đêm nay, thì không được.
“Hôm này không được rồi, tôi còn có việc phải làm.” Cao Phong nhẹ giọng đáp.
“A, như vậy… vậy được rồi, để hôm khác, để hôm khác vậy! Việc của anh Phong không thể để lỡ được.” Phan Thanh Huy sửng sốt một chút, nhưng không dám giữ lại Cao Phong chút nào, chỉ có thể gật đầu.
Chờ Cao Phong cúp máy, Kim Tuyết Mai lập tức nói: “Anh có chuyện gì gấp sao? Có chuyện gì thì đi nhanh đi!”
“Không quan trọng, không có gì quan trọng bằng em.” Cao Phong cười nhạt nói
“Cắt!” Kim Tuyết Mai bĩu môi, nhưng trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Sau đó, cả hai xuống xe đi về phía tiệm mì.
Kim Tuyết Mai đi theo Cao Phong, nhìn quán mì nhỏ trước mặt, trong lòng hàng vạn hàng nghìn cảm xúc đan xen.
Thấm thoát, cô đã kết hôn với Cao Phong được ba năm.
Trong ba năm qua, Kim Tuyết Mai ban đầu chỉ có chán ghét, phiền chán Cao Phong, sau đó trở thành người xa lạ, cho đến gần đây, cô mới bắt đầu thay đổi thái độ với Cao Phong.
Nhiều chuyện đã từ từ thay đổi, và trái tim Kim Tuyết Mai cũng đang dần thay đổi.
Về phần quán mì này, lần trước đến đây Cao Phong đã đi xe điện đến.
Quán mì vẫn là quán mì đó, và người vẫn là họ, nhưng tâm tính đã thay đổi mạnh mẽ.
Cả hai người đều cảm thấy có chút xúc động, rồi cùng nhau bước vào quán.
Lúc này trong quán không có nhiều người, chỉ có hai ba người đang ngồi ăn.
Ông chủ tiệm mì nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai, trước tiên anh ta sửng sốt, sau đó đứng dậy.
“Ái chà chà, cậu nhóc và cô gái này, hai người đến rồi sao?” Vẻ mặt của chủ tiệm mì hiển nhiên có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, chúng tôi đến rồi đây.” Cao Phong thản nhiên cười.
Kim Tuyết Mai cũng mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng cô hơi ngạc nhiên về sự nhiệt tình ông chủ tiệm mì dành cho mình.
Tính lại, số lần cô tới cùng Cao Phong cũng không đến ba lần, nhìn chủ tiệm mì như thế này, thì giống như đã rất quen với hình dáng của họ.
Nghĩ đến việc những người buôn bán kinh doanh đều như vậy, nên Kim Tuyết Mai không nghĩ nhiều.
“Cậu nhóc, lần trước cậu không nói với tôi lời nào đã bỏ đi rồi? Mì mới làm được một nửa đã không thấy cậu, tôi còn tưởng cậu không muốn làm nữa chứ.” Chủ tiệm mì cầm cái khăn lau hỏi.
“Có chuyện xảy ra, nên tôi sốt ruột phải chạy đi giải quyết, thật ngại quá.” Cao Phong gật đầu xin lỗi.
Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó hiểu ra, chuyện trước đó mà ông chủ tiệm mì nhắc đến là chuyện gì.
“Nhưng, ông chủ, ông nói anh ấy làm mì sao?” Kim Tuyết Mai ngạc nhiên liếc nhìn Cao Phong.
“Đúng vậy, cô gái, lần trước cậu nhóc này đến đây, bảo tôi cho anh ấy bao trọn tiệm mì, sau đó đích thân làm một tô mì cho cô, đúng là một chàng trai tốt!”
Chủ tiệm mì xúc động nói, nhìn thấy Cao Phong và Kim Tuyết Mai lại đến đây với nhau, ông cũng mừng cho Cao Phong.
Kim Tuyết Mai nghe thấy lời nói của chủ tiệm mì, đôi mắt đẹp xuất hiện một tầng sương mù, sau đó nhanh chóng che dấu đi.
“Được rồi, được rồi, hai người mau ngồi đi, hôm nay tôi làm cho hai người ăn.” Chủ tiệm mì mời hai người ngồi xuống.