Chương 522
Thành phố Hà Nội phải trở thành một thành trì phòng ngự vững chãi, trở thành hậu thuẫn cho Cao Phong.
Bởi như vậy, cho dù Cao Phong có bị thua nhà họ Cao thì cũng có thể tạm thời ở lại Hà Nội nghi ngơi lấy sức.
Thế nên còn lại hơi mười ngày, Cao Phong sẽ cho tất cà các thế lực ở Hà Nội hai còn đường.
Bị diệt hoặc khuất phục.
Nếu như không cần thiết, Cao Phong cũng không muốn khiến cho mọi chuyện trở nên cực đoan, thêm một chút sức lực luôn là tốt nhất.
Nhưng bây giờ anh không có nhiều thời gian mà từ từ tiếp xúc, bồi dưỡng tình càm với bọn họ.
Như nhà họ Ngô ở Hà Nội, nếu bọn họ thức thời, sẽ chủ động đưa phí sửa xe tới cho Cao Phong.
Sáu trăm triệu không đáng là bao nhưng thứ Cao Phong muốn là thái độ của nhà họ Ngô.
Nếu như bọn họ không đưa, đến lúc Cao đến nhà đòi nợ, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy.
Bốn gia tộc lớn ở Hà Nội, bây giờ có nhà họ Đường và nhà họ Tường còn chưa hoàn toàn quy thuận hoàn toàn.
Như vậy nhà họ Ngô này chính là nhất đao mở đầu của Cao Phong, là đổi tượng để anh giết gà dọa khi.
Ngày hôm sau.
Không có xe, Cao Phong đành phải cưỡi xe đạp điện, đưa Kim Tuyết Mai đến công ty.
Sau khi tới công ty, Cao Phong lại bị Kim Tuyết Mai lôi kéo ở lại công ty là.
Cao Phong ngồi trong văn phòng tổng giám đốc rộng lớn không có việc gì làm nên mở máy tính ra, tra tình trạng vận hành của xí nghiệp nhà họ Kim.
Chưa đến hai phút, đã phát hiện ra rất nhiều vấn để, thể là đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Kim Tuyết Mai nói chuyện một chút. “Chủ tịch Kim, cô mang theo hai vệ sĩ, tôi nghe nói ông chủ của công ty Minh Trach rất háo sắc, cô vẫn nên chú ý một chút.” Cao Phong vừa đi ra cửa đã nghe giám đốc Phùng nói.
“Không sao! Hắn có thể bắt nạt phụ nữ ở công ty mình nhưng cũng không dám làm gì tôi.”
“Chúng ta vừa mới xử lý mười hai công ty hợp tác, cho nên nhất định phải tìm mối hợp tác mới. Công ty Minh Trạch là khách hàng lớn, tôi nhất định phải đi tiếp.” Giọng điệu kiên định của Kim Tuyết Mai cũng truyền tới. “Dừng lại!” Cao Phong kéo cửa ra hô một tiếng. “Cao Phong? Sao thế?” Kim Tuyết Mai dừng bước chân. “Em đi đâu, anh đi chung với em.” Cao Phong nhíu mày nói. “Ôi không cần đâu! Công ty cũng cần có người trông nom, lúc em không có ở đây, chuyện của công ty vẫn cần anh xử lý, anh ở lại công ty đợi đi.
Kim Tuyết Mai dậm chân, sau đó gấp gáp roi đi.
Khách hàng này rất quan trọng, để người khác đến bàn bạc cô không yên tâm, cho nên mới quyết định tự minh ra tay. Cao Phong gọi giám đốc Phùng lai, nói: “Co di cùng chủ tịch Kim, có chuyện gì phải gọi ngay cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc, anh cứ yên tâm.” Giám đốc Phùng đáp, sau đó liền đi theo Kim Tuyết Mai.
Cao Phong trở lại văn phòng ngoi một hỏi, có hơi nhàm chán, lại có chút không yên lòng.
Thế là hỏi giám đốc Phùng địa chỉ, rồi tới công ty mà Kim Tuyết Mai bàn chuyện hợp tác.
Công ty Minh Trạch so với tập đoàn tập đoàn Liễu thị hay là tập đoàn Thanh Lâm của nhà họ Đường thì không tính là gì. Nhưng mà trong ngành vật liệu xây dựng gia dụng ở thành phố Hà Nội, công ty Minh Trạch này tương đối nổi tiếng và được xếp hạng vững chắc trong top mưoi. Nghe nói, chỗ dựa của công ty Minh Trạch là tập đoàn Liễu thị. Cũng có người đồn là công ty con của Liễu thi, có điều chưa ai đi kiểm chứng chuyện này.
Kim Tuyết Mai gặp được người phụ trách của công ty Minh Trạch, Tôn Bảo Minh thì cũng đi vào văn phòng nói chuyện.
Giám đốc Phùng lúc đầu cũng tính theo, nhưng lại bị hai tên bảo vệ ngăn ở ngoài cửa. Tôn Bảo Minh năm toi là chừng ba mươi tuổi, rất đẹp trai, nhưng ánh mắt nhìn người lại khiến cho người ta có chút không thoải mái,
Đặc biệt là lúc nhìn Kim Tuyết Mai, anh ta cứ như là con sói đói lâu ngày thấy được cừu non, chi hận không thể một ngụm nuốt trọn Kim Tuyết Mai. Trong lòng Kim Tuyết Mai thấy không thoải mái,
Tôn Bào Minh quả như lời đồn, là người cực kỳ háo sắc.
Có điều, xí nghiệp nhà họ Kim vừa mất đi mười hai công ty hợp tác, nhất định phải có mối quan hệ mới.
Kim Tuyết Mai nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, đi vào tiến hành đàm phán với Tôn Bảo Minh. “Tổng giám đốc Tôn, chuyện hợp tác này đối với hai chúng ta đều có lợi, ông có thể cân nhắc một chút.”
Tôn Bảo Minh lại làm như không nghe thấy, ảnh mắt nhìn chăm chú vào Kim Tuyết Mai, cử như muốn ăn cô vậy.
Kim Tuyết Mai mặc một bộ đồ công sở màu đen phối với tất chân màu đen, hình ảnh này khiến Tôn Bảo Minh thấy nhộn nhạo trong lòng, “Tổng giám đốc Tôn?” Kim Tuyết Mai khẽ nhíu mày hô lên một tiếng. “Hà? Ha ha, chủ tịch Kim muốn hợp tác thi cũng không cần phiền toái như vậy.” Tôn Bảo Minh cười ha ha, sau đó đứng dậy rót cho Kim Tuyết Mai một cốc nước, đưa tới trước mặt cô,