Chương 786
Kim Ngọc Hải sửng sốt vài giây, sau đó không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, Cao Phong, cảm ơn con. Cao Phong, mẹ của cha đâu?”
Cao Phong chậm rãi gật đầu, sau đó kéo ra cửa xe cứu thương ra, mở ra cửa sườn rồi đẩy bà cụ Kim ra ngoài.
Bà cụ ngồi trên xe lăn, đang ngủ ngon lành, toàn thân không hề nhúc nhích, không khác người mất tri giác là mấy.
Kim Ngọc Hải và Kim Tuyết Mai nhìn thấy cảnh này, vành mắt đều đỏ hoe.
Nhưng bọn họ vẫn kiềm chế tình cảm lại, vội vàng giúp Cao Phong đẩy bà cụ Kim vào trong nhà.
Đám người Kim Nhạc Sơn không hề có tỉ suy nghĩ nào là mình phải giúp một tay.
Chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Cao Phong và Kim Ngọc Hải đặt bà cụ Kim lên giường.
“Cha, cha và Tuyết Mai đi ra ngoài trước đi. Bác sĩ đã giao cho con phải đút thuốc cho bà cụ.” Cao Phong đứng dậy, nhìn Kim Ngọc Hải nói.
“Cao Phong, con vất vả rồi. Những chuyện này cứ để cha đi, bà ấy là mẹ của ta, những chuyện này nên là cha làm.” Kim Ngọc Hải liền vội vàng nói.
“Không cần đầu.” Cao Phong khoát tay nói: “Bác sĩ đã giao rõ ràng cho con rồi, mọi người không biết đút cái gì. Cứ ở bên ngoài chờ con trước đi ạ”
Kim Ngọc Hải dừng một chút, cũng không kiên trì nữa, lập tức kéo theo Kim Tuyết Mai đi ra ngoài. Hơn nữa, ông ta còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
“Bà nội, bọn họ đi rồi.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
Bà cụ Kim vốn dĩ là một người thực vật nhưng lại từ từ mở mặt ra, trên mặt tràn đầy vẻ nóng vội và bất an, đáy lòng thì lại vô cùng đau đớn.
Lúc vừa nãy ở ngoài cổng, biểu hiện của mấy người Kim Nhạc Sơn đã khiến cho bà rất thất vọng. Cho dù là mình đã thành ra như vậy rồi mà bọn họ cũng không có ý định sờ vào người mình lấy một cái.
Đứng trước giường bệnh mới biết những đứa con bất hiếu, những lời này, bà cụ Kim đã tin tưởng tuyệt đối rồi.
“Còn muốn tiếp tục không? Cháu sợ bà không chịu nổi.” Nét mặt Cao Phong lạnh nhạt nói.
Bà cụ Kim trầm mặc khoảng mười mấy giây, sau đó mới thở dài, cười khổ nói: “Tiếp tục đi!”
“Bà cũng muốn nhìn xem, những đứa con cháu mà bà vô cùng coi trọng, đến cuối cùng có thái độ như thế nào.
“Được a.”
Cao Phong gật đầu đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.
Bà cụ Kim muốn nhìn, vậy thì phải để cho bà nhìn kỹ mọi thứ.
Kịch hay chuẩn bị bắt đầu.
Đây chính là kế hoạch của Cao Phong.
Giả vờ như bà cụ Kim không hề bình phục, rơi vào trạng thái người thực vật.
Sau đó đưa về nhà, để cho bà cụ Kim nhìn thật kỹ thái độ của những đứa con này.
Lời Cao Phong nói lúc ở trên trực thăng trước đó rất cuộc cũng không phải là nói láo, cũng có thể trực tiếp kiểm chứng.
Đương nhiên, chuyện này Cao Phong cũng không có nói cho Kim Tuyết Mai và Kim Ngọc Hải biết. Tránh để cho bà cụ Kim cảm thấy là Cao Phong đang thông đồng với Kim Ngọc Hải lừa gạt bà.
Sau khi Cao Phong đi ra, chỉ hơi khép hờ cửa phòng chứ không đóng chặt lại.
Cứ như vậy, giọng nói ở bên ngoài có thể truyền vào trong phòng rõ ràng.
Thấy Cao Phong đi ra, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Cao Phong.
“Cao Phong. Cậu tự mình đưa mẹ tôi đi chữa trị, kết quả lại thành người thực vật. Chuyện này cậu định giải thích như thế nào?”
“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có quen biết Lâm Vạn Quân đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ kiện cậu ra tòa đấy” Kim Phúc Khang tay chỉ vào Cao Phong, nói.
“Đó là em bảo Cao Phong đưa mẹ đi chữa trị vì bệnh viện ở trong Thành phố Hà Nội không có cách. Lúc đó mấy người không nghe sao?” Kim Ngọc Hải rống lên một tiếng.
Kim Phúc Khang hung hăng nhổ một bãi nước miếng, quát lên: “Đừng nói những thứ vô dụng đấy, Cao Phong đưa bà cụ đi chữa bệnh nhưng bà cụ lại biến thành người thực vật. Đây là sự thật!”
“Dù sao thì tôi cũng biết, lúc bà cụ được đưa đi thì không phải là người thực vật. Sau khi bị Cao Phong đưa đi một vòng thì lại trở thành người thực vật.
“Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đó. Lúc bà cụ được đưa đi, đứa con trai như tôi cũng không biết chuyện gì cả. Chỉ một điều này thôi, tôi cũng có thể kiện mấy người ra tòa rồi.”
Kim Ngọc Dung cũng là cười lạnh một tiếng, nói: “Cao Phong, đừng tưởng rằng anh có quen biết mấy người có máu mặt thì anh có thể muốn làm gì thì làm. Trên đời này còn có luật pháp đấy.”
“Nói gì đi chứ, cậu giải thích chuyện này thế nào?”