Chương 643
“Cậu Phong, cậu thấy sao?” Lâm Vạn Quân cũng hơi dao động, ông ta quay lại nhìn Cao Phong rồi hỏi.
“Chú Lưu, chú biết rồi mà, cháu không có hứng thú với mấy việc mưu cầu danh lợi này cho lắm. Nhưng mong muốn lớn nhất của Chủ tịch Kim ngày trước chính là nhà họ Kim có thể thịnh vượng và lớn mạnh hơn nữa, có đủ tư cách để sống trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Nên nếu thích hợp thì cháu cũng sẽ đấu giá.” Cao Phong khẽ gật đầu.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lâm Vạn Quân gật đầu trả lời.
Lý Khải Kiệt nhìn quanh hội trường rồi khẽ nói: “Buổi đấu giá căn biệt thự tầng thứ chín của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên chính thức bắt đầu, giá khởi điểm là…”
Nói đến đây thì Lý Khải Kiệt dừng lại một chút, rất nhiều tay nhà giàu trong hội trường nóng lòng xoa xoa lòng bàn tay.
“Ba mươi lăm nghìn tỷ!” Lý Khải Kiệt ra giá “Tôi ra giá bảy nghìn tỷ!” Một người đàn ông trung niên mập mạp nhanh chóng giơ tay hét giả, thậm chí ông ta còn không nghe rõ giá khởi điểm mà Lý Khải Kiệt đưa ra.
Sau khi đứng lên, người đàn ông trung niên đó mới sửng sốt nhìn lên khán đài bằng ánh mắt khó tin.
“Đúng thế, giá khởi điểm là ba mươi lăm nghìn tỷ!” Lý Khải Kiệt mỉm cười.
Người đàn ông trung tuổi đó ngồi xuống, khuôn mặt thận ra rồi đỏ mặt tía tai mà ngồi xuống. Nhưng không một ai trong hội trường cười nhạo ông ta vì chẳng ai còn tâm trạng để cười nữa.
Giá khởi điểm của căn biệt thự ở tầng thứ chín là ba mươi lăm nghìn tỷ ấy à? Đây không phải là đang nói hươu nói vượn sao?
Mặc dù căn biệt thự ở tầng thứ chín đúng là xa xỉ thật và nó cũng biểu tượng cho quyền lực vô cùng tôn quý nhưng nếu ra giá ba mươi lăm nghìn tỷ thì đúng là không được hợp lý cho lắm.
Trong hội trường có rất nhiều người nhưng không một ai ra giả, họ đều nhìn Lý Khải Kiệt bằng vẻ mặt tức cười.
Chưa nói đến chuyện họ không thể lấy ở đâu ra một số tiền lớn như vậy, nhưng dù họ có số tiền đó thì họ cũng sẽ không bốc đồng như vậy.
Cái tay Lý Khải Kiệt này muốn mạnh miệng như vậy, nhưng nếu bọn tôi không mua thì nhà của ông cũng chỉ là một đống gạch vụn mà thôi.
Không ai nói gì cả nhưng họ đều nghĩ thầm trong lòng rằng chắc chắn sẽ không có ai quan tâm đến món đồ đấu giá này đâu.
Khóe miệng của Lý Khải Kiệt mang theo một tia ý tứ sâu xa, đưa mắt nhìn vòng quanh toàn bộ những người có mặt ở trong hội trường, nói: “Không có ai ra giá nữa hay sao? Đây chính là một cơ hội lớn đấy!”
“Sau khi tiếng gõ cuối cùng vang lên, nếu như căn Biệt thự này tìm được chủ nhân của nó, vậy thì Tập đoàn Hà Đô của chúng tôi còn sẽ tặng kèm cho chủ nhân mới của nó một món quà lớn thần bí nữa!”
Nhưng mà, vẫn không có người nào tiếp lời.
“Hai mươi nghìn tỷ, quả thật là có chút hoang đường” Cao Phong khẽ cất tiếng nói.
“Ha ha, hai mươi nghìn tỷ, còn có loại lễ vật lớn thần bí gì mà tôi đây không mua được?”
“Nếu như mà có hai mươi nghìn tỷ kia thì tôi có thể mua được chuỗi dây chuyền kim cương Trái tim của Biển xanh kia, còn có thể tùy tiện mua mười căn nhà rải trên khắp cả nước cũng còn chưa dùng hết.”
“Tôi quả thực là muốn chờ xem một chút, xem cậu ta làm sao mà thu dọn được cái cục diện này”
Mọi người dưới sân khấu đều đang cúi đầu, nhỏ giọng bàn tán xôn xao, nhưng mà trên căn bản, ở trên hội trường đấu giá cũng không chỉ có một người ra giá cho món đồ đang được trưng bày trên sân khấu kia.
Lý Khải Kiệt cũng không nóng nảy, cứ như vậy mà đứng ở trên sân khấu, lẳng lặng chờ đợi.
“Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ không cảm thấy hối hận.” Lý Khải Kiệt cười híp mắt nói, trong giọng nói của ông ta ẩn chứa cả một sự tự tin vô cùng to lớn.
“Chúng tôi sẽ không hối hận đâu, cứ coi như là căn Biệt thự này của Tập đoàn Hà Đô các người được chế tạo bằng vàng, khảm nạm bằng kim cương đi chăng nữa, cứ cho là nó thật sự đáng giá đến con số này thì chúng tôi cũng không mua nổi.” Có người ngồi dưới sân khấu cất giọng nói, trong lời nói còn hiện lên một vẻ khinh thường không khó để nhận ra được.
Những người khác nghe xong thì đều nhanh chóng gật đầu phụ họa, cứ coi như là anh dùng những vật liệu chế tạo dùng trong hàng không vũ trụ đi nữa thì, nói trắng như ban ngày ra thì căn Biệt thự này cũng không đáng giá đến con số hai mươi nghìn tỷ được!
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, rồi lại ba phút trôi qua, nhưng mà khung cảnh vẫn y như cũ, không có bất kỳ người nào ra giá.
Lý Khải Kiệt tiếc nuối lắc đầu, sau đó lại rất đúng nhịp mà nhún vai một cái, nói: “Nếu như mà đã như vậy rồi thì…
“Hai mươi hai nghìn tỷ!” Bỗng nhiên, Lâm Vạn Quân bất ngờ đứng lên, nhìn về hướng sân khấu rồi hô lên.
Lúc này, Lý Khải Kiệt cũng dựa theo phương hướng của tiếng hô mà quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Vạn Quân sau đó cất giọng hỏi: “Xin hỏi, có phải ông đây mới ra giá là hai mươi hai nghìn tỷ có phải hay là không?”