Mục lục
Truyện Rể Quý Rể Hiền Nhật Đồng Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 547

Mà so sánh với nhau, thì nhà họ Đường của Đường Thành Công, tuyệt đối yếu hơn nhà họ Tường. Cho nên lúc này Đường Thành Công tức giận đã bừng cả mặt, nhưng mà không tìm được lời nào để phản bác.

“Đường Thành Công, tôi không biết vì sao anh lại lần lớn cùng một chỗ với thắng vô dụng Cao Phong này. Nhưng nếu anh thông minh, thì nên cách xa nó ra một chút.” Ngô Minh An nhìn Đường Thành Công bằng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm, trong mắt mang đầy vẻ uy hiếp. “Anh Phong không phải đồ vô dụng!” Tuy rằng trong lòng Đường Thành Công đã có chút sợ hãi, nhưng vẫn kiên quyết nói, “Ha ha, không phải đổ vô dụng? Một kẻ chỉ biết thuê xe, thuê phòng, tô điểm cho bản thân thật hào nhoáng, giả vờ ta đây có tiền, không phải vô dụng thì là gì?” Hạ Vy cười ha ha nói. “Hạ Vy, cô đừng có mà quá đáng, rốt cuộc thi cô muốn thế nào?” Kim Tuyết Mai cắn răng nói. “Tôi muốn thế nào? Cô còn chưa biết nhì, vừa mới hôm qua thôi tôi còn gặp mẹ cô ở khu biệt thự Phương Đông nữa đó. Mẹ cô đứng trước cửa biệt thự nhà người ta, nói rằng đây là biệt thư do Cao Phong mua bắt người ta đi ra ngoài “Kết quả thì sao, kết quả ngay cả chìa khóa cũng không lấy ra được, buồn cười chết tôi mất.” Hạ Vy không nhịn được cười lên thành tiếng.

Kim Tuyết Mai hơi sửng sốt, sau đó lại lạnh lùng nói: “Đó là do Cao Phong đã đổi sang căn biệt thự khác tốt hơn rồi.”

“Ôi ôi ôi! Đúng không? Sao cô không nói với tôi, là các cô mua biệt thự trung tâm của khu dân cư Phương Đông cho rồi đi?” Hạ Vy chặc lưỡi. “Không cần phải nói nữa! Có gì hay mà nói với loại vô dụng này chứ, còn muốn bắt tôi trả tiền phí sửa chữa? Anh không tự nhìn lại bản thân mình xem, anh là cái thả gì?”

Ngô Minh An chỉ vào Cao Phong cười nói: “Tôi cho anh một cơ hội nữa. Tối nay trước tám giờ, anh đưa chi phi sửa chữa mười mấy chiếc xe kia đến nhà họ Ngô cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh “Nếu như không thì cả anh và nhà họ Kim các người nữa, còn cả nhà họ Đường, tôi sẽ xử lý từng người một.” Ngô Minh An chỉ vào ba người Cao Phong ánh mắt anh ta kiêu ngạo, giọng nói chứa đầy sự uy hiếp.

Hai người Hạ Vy và Từ Thanh Hương đều mang vẻ mặt đắc ý, nhìn ba người không nói lời nào, nhưng trong mắt đều là vẻ giếu cơ ti Nhà họ Kim thì giỏi làm sao? Nhà họ Đường thì hay làm sao? Thấy Ngô Minh An không phải đầu ngoan ngoãn hay sao. “Tối nay, tôi sẽ đến nhà họ Ngô một chuyến.”

Đúng lúc này, đột nhiên Cao Phong thân nhiên mở miệng nói. Ngô Minh An khẽ giật mình, sau đó cười nói: “Sao thể? Anh nghĩ thông suốt rồi, muốn đến nhà họ Ngôi để xin lỗi?”

Nhưng mà, Cao Phong lại lắc đầu, giọng nói của anh mang theo về chế giễu: “Nhà họ Ngô không hiểu quy tắc! Tối nay tôi sẽ đi dạy cho các anh biết thế nào là quy tắc.”

Cao Phong vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sửng sở.

Thực lực của nhà họ Ngô ở Hà Nội không hề yếu, lại có thêm nhà họ Tưởng ở Hà Nội làm hậu thuẫn ở thành phố Hà Nội này có ai không dám nề mặt họ ba phần đâu chứ?

Cao Phong rốt cuộc là cái dạng gì mà dám nói ra những lời như vậy trước mặt Ngô Minh An, còn dùng giọng điệu kiêu căng bảo sẽ dạy dỗ quy tắc cho nhà họ Ngô?

Đây không chỉ là kiêu căng không thôi mà chính là không biết trời cao đất dây là gì luôn “Quy tắc? Ha ha ha!” Ngô Minh An chợt cười lớn, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Cao Phong, nghiến răng nói: “Trước mặt tôi, Cao Phong anh mãi mãi chỉ là một tên vô dụng”

“Tôi nói cho anh biết, trong cuộc chơi này, Ngô Minh An tôi chính là quy tắc!”

Lời nói vừa dứt, mọi ngư càng thêm sửng sốt, nhưng không ai cả gan dám phản bác.

Lúc này, trong hội trường, nhà họ Kim, nhà họ Đường và nhà họ Ngô đều đã có mặt đông đủ.

Nhưng xét về thực lực tổng thể thì Ngô Minh An, người được nhà họ Tưởng làm hậu thuẫn, mới chính là người có địa vị cao nhất trong toàn cuộc.

Vậy nên, khi anh ta nói điều này, mặc dù tuy trong lòng của một số người vô cùng bất mãn, nhưng họ cũng không dám phản bác lại.

Ngay cả Đường Thành Công cũng không nói gì thì những người khác có ai dám lên tiếng?

Ngô Minh An hơi nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống Cao Phong: “Nhớ rõ chưa? Tôi là

Ngô Minh An, tôi chính là quy tắc “Mẹ nó, anh chỉ là một chiếc lông gà, quy tắc cái gì chứ?”

Cao Phong không nói, nhưng từ cửa đại sảnh lại truyền đến một giọng nói khinh bị khác.

Ngô Minh An sững sở, sắc mặt khó coi chậm rãi quay đầu lại nhìn, những người khác cũng đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.

Là kẻ nào… Dám nói ra những lời như vậy?

Là một kẻ mắt não không biết sống chết là gì, hay là kẻ có có thân phận còn cao hơn Ngô Minh Anh

Dưới ánh nhìn của mọi người, một thanh niên với dáng vẻ ngang ngược bước nhanh vào sánh lễ tân, theo sau là năm tên vệ sĩ áo đen vạm vỡ, khí thế trận day.

Sau khi nhìn thấy rõ gương mặt của thanh niên này, mọi người đều sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK