Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần đại thiếu cầm điện thoại lên, đối với điện thoại nói ra:

- Hồng ca đúng không, ta chờ ngươi.

Nói xong, Trần Thanh Đế cúp điện thoại.

Hồng Trung cách nơi đây ngoài ngàn mét, lập tức trở nên khó coi không thôi. Không cần nghĩ hắn cũng biết, Nghiêu Ba đã bị Trần Thanh Đế chém giết.

- Tiểu Quang, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ anh.

Hồng Trung không dám có chút dừng lại, trực tiếp bấm điện thoại cho Tôn Tiểu Quang. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Về phần điện thoại những người khác, Hồng Trung cũng không để ý.

Ngay cả Nghiêu Ba cũng bị Trần Thanh Đế không hề tiếng động giết đi, về phần những người khác, chỉ sợ cũng không có một cái nào có thể sống được.

- Con mẹ nó, không có việc gì đi gọi điện thoại, móa.

Trần Thanh Đế nhét điện thoại di động đi, một cước đá vào thi thể Nghiêu Ba.

Vốn Trần đại thiếu đùa rất vui vẻ, giết cũng rất nhẹ nhàng. Ai biết rõ, Nghiêu Ba này lại đột nhiên gọi điện thoại cho Hồng Trung, phá hủy kế hoạch của hắn.

Cú điện thoại này vừa gọi, người ta sẽ có chỗ cảnh giác, một khi tụ tập cùng một chỗ...

Cái kia còn giết cái rắm ?

Nhìn xem hai tấm Mộc Khốn Phù cuối cùng trong tay, trong hai tròng mắt Trần Thanh Đế hiện lên một tia cười lạnh. Lập tức, thân thể lóe lên, chui vào trong bụi cỏ chém giết Nghiêu Ba kia, cũng không có ly khai quá xa.

Trần Thanh Đế xếp bằng ở trong bụi cỏ, móc ra hai khối Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí, tiếp tục hấp thu khôi phục linh khí tiêu hao.

Năm phút sau, Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang cầm súng, cẩn thận đi tới nơi đây. Nhìn Nghiêu Ba nằm trên mặt đất, đã bị giết, toàn thân đều tràn ngập sát khí khổng lồ.

- Hồng ca, có lẽ Trần Thanh Đế đã đi ra, bất quá, sẽ không quá xa.

Tôn Tiểu Quang trầm ngâm một tiếng, nhìn về bốn phía, cuối cùng rơi vào trong bụi cỏ:

- Hồng ca, anh nói Trần Thanh Đế có thể tiềm phục ở trong bụi cỏ, chờ chúng ta tới hay không?

- Không biết.

Hồng Trung lắc đầu, nói ra:

- Nếu như Trần Thanh Đế thật sự tiềm phục ở trong bụi cỏ, chúng ta vừa tới, hắn sẽ tập kích chúng ta. Mà hắn hiện tại, vẫn không có động thủ.

- Bất quá, có một điểm có thể khẳng định, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ ở bốn phía này.

Hồng Trung cẩn thận nhìn xem bốn phía, thấp giọng nói ra:

- Nói không chừng, hắn đang cầm súng nhắm ngay chúng ta.

Nghe được Hồng Trung nói, Trần Thanh Đế liếc mắt, cũng không có để ý tới, điên cuồng hấp thu linh khí, khôi phục linh khí mình tiêu hao.

Trong quá trình Trần đại thiếu phản giết, mỗi lần giết một người, đều rút chút thời gian khôi phục một phen. Lúc này, linh khí tiêu hao trong cơ thể hắn, đã khôi phục nhất thời nữa khắc.

Đương nhiên, khôi phục chỉ là nghịch tu linh khí.

Thuận tu khôi phục quá chậm, Trần đại thiếu cũng không có nhiều thời gian lãng phí như vậy.

- Chúng ta cẩn thận tìm, nhớ kỹ, không được ly khai ánh mắt lẫn nhau.

Hồng Trung trầm ngâm một tiếng, cẩn thận giẫm chân tại chỗ, nhìn xem bốn phía, tìm kiếm Trần Thanh Đế.

Tôn Tiểu Quang cũng cực kỳ cẩn thận, không dám có chút chủ quan.

- Xem ra hai người kia, là sẽ không tách ra.

10 phút sau, nghịch tu linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế, đã khôi phục bảy tám thành rồi.

Cái này đối với Trần đại thiếu mà nói, đã đầy đủ rồi.

Tu Chân giả, đây chính là rất lợi hại đấy.

Tuy Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang đều là cao thủ, vốn lấy thực lực bây giờ của Trần đại thiếu, muốn chém giết, vẫn có thể làm được.

- Lão tử để cho các ngươi nếm thử một chút, tư vị bị súng oanh kích.

Trần Thanh Đế nhíu mày, móc ra hai khẩu súng máy, đặt ở trước người của mình.

- Hồng ca, coi chừng!

Trong giây lát, Tôn Tiểu Quang kinh hô một tiếng, thân thể tung bay, rất nhanh né tránh. Tuy sức chiến đấu của Hồng Trung không bằng Tôn Tiểu Quang, nhưng mà không kém quá nhiều, đồng dạng cảm nhận được nguy cơ.

- Con mẹ nó, trốn cái rắm, trước kia các ngươi không phải rất hung hăng càn quấy sao?

Trần Thanh Đế cũng không có thò đầu ra, hai tay cầm lấy hai khung súng máy, điên cuồng bắn phá.

- Hắn hết đạn rồi.

Sau một lát, tiếng súng biến mất, Hồng Trung khẽ quát một tiếng, nói ra:

- Nhanh động thủ, không cho hắn cơ hội đổi băng đạn.

Vèo!

Vèo!

Tôn Tiểu Quang cùng Hồng Trung rất nhanh từ chỗ trách né, kích xạ mà ra, đánh tới bụi cỏ của Trần Thanh Đế.

- Hắc hắc... súng của ca ca, là có rất nhiều.

Trần đại thiếu cười lạnh liên tục, ném hai khẩu súng trong tay, lại chuyển biến thành hai khẩu.

Đột đột đột...

Hai khung súng máy vô tình bắn phá.

Hồng Trung cùng Tôn Tiểu Quang thấy thế, sắc mặt ngay ngắn đại biến, đem tốc độ của mình phát huy đến cực hạn, rất nhanh cải biến phương hướng, đánh tới hai bên.

Bọn hắn như thế nào cũng thật không ngờ, tốc độ đổi súng của Trần Thanh Đế sẽ nhanh như thế, giống như là nằm ở trong tay vậy.

Cái này suýt nữa làm cho bọn hắn bị tổn thất nặng.

Dù vậy, đùi của Hồng Trung, cũng bị đạn bắn trầy da.

- Súng ống, đối phó người bình thường coi như cũng được, gặp được cao thủ chân chính, hiển nhiên không có tác dụng gì.

Trần Thanh Đế vứt bỏ hai khẩu súng máy trong tay, thân thể tung bay, phi thân mà ra.

Mục tiêu, Hồng Trung bị đạn lạc trầy da.

- Chết!

Hồng Trung nộ quát một tiếng, trường đao trong tay ra khỏi vỏ, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế. Cùng lúc đó, Tôn Tiểu Quang cũng nâng đao, lao đến.

- Tới tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK