Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thanh Bang ở thời điểm này động thủ, thông qua lần ra tay này, là nói cho toàn bộ thế lực dưới mặt đất biết, ba đệ tử là thật sự đã xảy ra chuyện.

Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, phân tích nói: 

- Bất quá, chỉ là đơn thuần Thanh Bang ra tay, cũng không có cách nào đạt tới hiệu quả này. Dù sao ở nửa năm này, Thanh Bang cũng động thủ mấy lần, bất quá, tất cả đều là chịu chết.

- Rất rõ ràng, Thanh Bang sẽ không dễ dàng chịu chết. Như vậy. . .

Đoạn Phàm chấn động toàn thân:

- Biện pháp tốt nhất, là để cho Đoạn Thiên Môn, nguyên lão uy vọng cao tạo phản.

- Mà lần này Thanh Bang phái tới người, cũng sẽ hiệp trợ người tạo phản kia.

Trong con ngươi của Đoạn Phàm, hiện lên một đạo sát cơ:

- Phó Dịch, còn có Đinh Cuồng, hai người bọn họ, khẳng định đã hợp tác cùng người Thanh Bang rồi.

- Tạo phản, người Thanh Bang, ngụy trang thành người của Phó Dịch, hoặc là Đinh Cuồng tiến hành tạo phản.

Đoạn Phàm biến sắc, nói ra: 

- Một khi tạo phản rồi, ba của đệ tử còn không hiện ra, liền chứng minh, đồn đãi thật sự, ba đệ tử là thật sự đã xảy ra chuyện.

- Đúng vậy, rất không tệ.

Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:

- Đoạn Phàm, ngươi thành thục rất nhiều.

Đoạn Phàm có thể thông qua điểm này, phân tích ra nhiều như vậy, thật sự là đáng quý.

- Theo ý của ngươi, là Phó Dịch hay là Đinh Cuồng?

Trần Thanh Đế lại hỏi.

- Hẳn là Đinh Cuồng.

Đoạn Phàm nghĩ nghĩ, nói ra: 

- Phó Dịch lão bất tử này, rất cáo già, sẽ không đẩy mình lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Hơn nữa, hắn hiện tại, vẫn là ở phái trung lập, đến lúc đó, Đinh Cuồng tạo phản, Phó Dịch vừa ra mặt, uy vọng sẽ rất cao.

- Nếu như ba của đệ tử không hiện ra, Đoạn Thiên Môn này cũng sẽ đổi thành họ Phó được rồi.

Đoạn Phàm hừ lạnh một tiếng, nói ra: 

- Phó Dịch, quả nhiên đủ phụ nghĩa, dã tâm cũng thật sự là khá lớn.

- Hôm nay ta sẽ trị liệu tốt cho ba của ngươi.

Trần Thanh Đế nhướng mày, nói ra: 

- Đợi Đinh Cuồng, hoặc là Phó Dịch động thủ, đến lúc đó, ba của ngươi lộ diện. . .

Nói đến đây, Trần Thanh Đế cũng không có nói xuống dưới.

Bất quá, Đoạn Phàm đã triệt để lĩnh hội ý tứ của Trần đại thiếu.

- Hắc hắc. . . Sư phụ, người thật đúng là đủ âm hiểm, không hổ là sư phụ đệ tử.

Đoạn Phàm tinh thần chấn động, cười hắc hắc không ngừng, hưng phấn nói: 

- Con mẹ nó, vẽ mặt a, thật là thoải mái. . .

- Tốt rồi, ngươi bây giờ biết phải làm sao là được, lăn đi huấn luyện đi.

Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra: 

- Ta muốn trị liệu cho ba của ngươi.

- Ha ha, đệ tử đi huấn luyện.

Đoạn Phàm cảm giác trong cơ thể của mình, như là tràn đầy khí lực, gầm rú nói: 

- Sư phụ, hôm nay đệ tử sẽ đột phá cực hạn, hoàn thành nhiệm vụ!

Tin tưởng mười phần.

Hết cách rồi, hiện tại Đoạn Phàm thật sự là quá hưng phấn.

Nghẹn lâu như vậy, sắp được bão nổi, hãnh diện rồi, Đoạn Phàm có thể không hưng phấn sao?

Nhìn Đoạn Phàm ly khai, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, mở mật thất ra, đi vào.

Sưu sưu sưu. . .

Trần Thanh Đế mới vừa vào trong mật thất, ngân châm trong tay ngay lập tức kích xạ mà ra, đâm vào trên người Đoạn Thiên y nguyên bị khóa sắt khóa lại.

Sau một lát, Đoạn Thiên thanh tỉnh lại.

- Ngươi. . . ngươi giết sư đệ ta rồi?

Đoạn Thiên chứng kiến Trần Thanh Đế đến, liền hỏi.

- Ân, ngươi nên cảm thấy.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói: 

- Hiện tại Thi độc trong cơ thể ngươi, đã không có mãnh liệt như trước nữa đi à nha.

- Đúng vậy.

Đoạn Thiên nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút, nói ra: 

- Hẳn là rạng sáng hôm nay, ta đột nhiên cảm giác được, Thi độc trong cơ thể mình đình chỉ công kích với ta.

- Bất quá, bởi vì thời gian quá lâu, ta không cách nào bức Thi độc đi ra.

Trên mặt Đoạn Thiên, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt: 

- Khá tốt, thời gian thanh tỉnh, lại gia tăng lên một ít.

Đối với chút ít này, đều ở trong dự liệu của Trần Thanh Đế.

Đoạn Thiên trúng Thi độc, bổn nguyên Thi độc là sư đệ của Đoạn Thiên, đã bị Trần Thanh Đế giết. Điều này cũng ý nghĩa, bổn nguyên biến mất.

Trước kia, thời điểm Trần Thanh Đế giết sư đệ Đoạn Thiên, những Thi khí phóng thích ở bên ngoài kia, đối với người bình thường mà nói, lực sát thương còn là phi thường lớn.

Nhưng mà muốn tiêu diệt, Hỏa Dị Năng là có thể giải quyết.

Dù sao, đã thành vật vô chủ.

Đồng dạng đạo lý, Thanh Bang cung phụng trưởng lão chết rồi, Thi độc ở bên trong cơ thể Đoạn Thiên, cũng biến thành vô chủ, đã không có bổn nguyên.

Kể từ đó, lực sát thương cũng giảm bớt.

Cái này cũng là bởi vì, Thi độc ở trong người Đoạn Thiên thời gian quá lâu, nếu như mới trúng Thi độc không bao lâu, dùng tu vi Luyện Khí tầng bốn của Đoạn Thiên, cũng có thể bức Thi độc đi ra.

Chủ yếu là ăn mòn quá lợi hại.

- Hiện tại Thi độc trong người ngươi, bổn nguyên đã bị diệt. Muốn bức Thi độc trong cơ thể ngươi ra, cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói: 

- Một giờ, là không sai biệt lắm.

Ngay từ đầu Trần đại thiếu cũng không có nghĩ đến đi diệt bổn nguyên, dù sao, hắn còn không phải quá rõ ràng, tình huống Đoạn Thiên trúng Thi độc, đến cùng nhiều bao nhiêu.

Hơn nữa, ai biết rõ, bổn nguyên Thi độc ở địa phương nào?

Bất quá, sau khi trải qua một phen kiểm tra, tình huống của Đoạn Thiên thật sự là không thể lạc quan. Mặc dù nói, Trần Thanh Đế cũng có thể cưỡng ép bức Thi độc ra, nhưng mà, thật sự là quá phiền toái.

Cũng chính bởi vì như thế, Trần đại thiếu quyết định diệt trừ bổn nguyên.

- Một giờ?

Đoạn Thiên toàn thân rung mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.

Phải biết rằng, từ khi trúng Thi độc, Đoạn Thiên mỗi ngày đều là sống không bằng chết, hắn nhiều lần nghĩ tới muốn tự sát. Đáng tiếc, Đoạn Phàm thật sự là còn quá nhỏ.

Đoạn Thiên lo lắng cho Đoạn Phàm.

Cho nên, Đoạn Thiên vẫn đang kiên trì, chèo chống lấy. Đoạn Phàm hi vọng có một ngày, mình có thể tìm được phương pháp bức Thi độc ra.

Đáng tiếc chính là, biện pháp không tìm được, lại để cho hắn càng ngày càng thống khổ.

Mỗi một ngày chỉ có thời gian thanh tỉnh một lát, còn tìm cái biện pháp gì? Mà ngay cả tự sát, cũng rất khó làm được.

Hiện tại, Trần Thanh Đế có thể trị liệu tốt Đoạn Thiên hắn, hơn nữa, vẫn chỉ là cần một giờ thời gian. Đoạn Thiên cảm giác mình như là đang nằm mơ.

Hưng phấn, kích động.

Chết!

Đoạn Thiên không sợ, ngày nào đó một hài tử không có bất kỳ bối cảnh, từ nông thôn đi ra, quyết định bước vào hắc đạo, Đoạn Thiên đã làm xong chuẩn bị chết.

Thế nhưng mà, hắn đã chết, ai đến chiếu cố Đoạn Phàm?

Phải biết rằng, Đoạn Thiên hắn là thân nhân duy nhất trên đời này của Đoạn Phàm a.

- Trần Thanh Đế, cám ơn ngươi.

Nước mắt Đoạn Thiên nhịn không được chảy xuống, hắn cũng đã không nhớ rõ, mình bao lâu không có rơi lệ.

- Oanh!

Trong mật thất Đoạn Phàm, bốc cháy Liệt Hỏa hừng hực, Thi khí tràn ngập toàn bộ mật thất, tất cả đều bị thiêu đốt bên trong Liệt Hỏa.

Bang bang bang...

Liên tục vài tiếng kinh minh, xích sắt khóa Đoạn Thiên đứt gãy, Đoạn Thiên một đầu tóc dài, rối bù, khôi phục tự do.

Lúc này trong mật thất, chỉ có một mình Đoạn Thiên. Về phần Trần đại thiếu, sau khi giúp Đoạn Thiên bức Thi độc ra, diệt Thi khí trong mật thất, liền quyết đoán tránh người.

- Ta là sư phụ của Đoạn Phàm, cho nên, ngươi không cần cảm tạ ta.

Đoạn Thiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tị Âm Phù trong tay, trong óc vang lên lời của Trần Thanh Đế.

- Cảm tạ? Cảm tạ như thế nào? Báo đáp, ta lấy cái gì báo đáp hắn?

Đoạn Thiên lắc đầu cười khổ:

- Dùng tu vi của hắn, dùng thân phận địa vị của hắn, ta có thể vì hắn làm cái gì?

Đoạn Thiên cho tới bây giờ không có cảm thấy vô lực giống như hôm nay.

Ở dĩ vãng, sự tình gì Đoạn Thiên gặp được đều có lòng tin xử lý, cho dù là đối mặt Thi độc, hắn ngay từ đầu cũng chưa từng tuyệt vọng, một mực suy nghĩ biện pháp bức Thi độc đi ra.

Nhưng hiện tại, Đoạn Thiên hắn muốn báo đáp Trần đại thiếu, lại không biết lấy cái gì báo đáp.

Đoạn Thiên hắn là Tu Chân giả không sai, nhưng Trần Thanh Đế cũng thế, hơn nữa, tu vi còn cao hơn hắn rất nhiều, sức chiến đấu không bằng Trần đại thiếu.

Gia thế?

Đứng đầu quân đội Hoa Hạ, người thừa kế Trần gia tương lai, còn có thân phận nào ngưu bức hơn sao?

Đoạn Thiên đột nhiên cảm giác, mình vậy mà rất vô dụng.

- Về sau có cơ hội báo đáp, vậy thì toàn lực ứng phó. Cho dù là liều mạng cũng phải báo đáp.

Trên mặt Đoạn Thiên, tràn đầy kiên định chi sắc.

- Hơn nữa, cái mệnh này của ta, vốn chính là Trần Thanh Đế cứu.

Đoạn Thiên Môn, có thể ngưu bức như thế, tất cả mọi người trung tâm với Đoạn Thiên, coi như là Phó Dịch hôm nay đã phản bội, ở trước khi Đoạn Thiên không có gặp chuyện không may, cũng là như thế.

Có thể làm được một bước này, đây chính là không dễ dàng, là có đạo lý đấy.

Đoạn Thiên là một người nghĩa bạc vân thiên, có ơn tất báo.

Phần ân tình này của Trần Thanh Đế, Đoạn Thiên hắn nhớ kỹ trong lòng rồi.

- Nửa năm này bị Thi độc bức hại, kinh mạch toàn thân cũng ít nhiều có chút bế tắc.

Đoạn Thiên ngồi dưới đất, vận pháp môn tu luyện. Trong con ngươi, lóe ra hàn mang:

- Đả thông kinh mạch, diệt trừ phản đồ.

Đoạn Thiên, tuyệt đối là một người sát phạt quyết đoán.

- Thanh Đế, sự tình giải quyết rồi?

Biệt thự trong Giang Sơn Ngự Cảnh, nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, Bùi Ngữ Yên rất nhanh chạy ra, vẻ mặt quan tâm nói.

Bùi Ngữ Yên chạy ra, Lâm Tĩnh Nhu theo sát phía sau. Viên Cầu, Viên đại thiếu cũng tới.

Về phần Trần Hương Hương, Võ Thuật, Võ Nghệ, thì là đi Trần gia đại viện, tìm Võ lão gia tử.

Biệt thự vô chủ, ba người Lâm Tĩnh Nhu, Bùi Ngữ Yên, Viên Cầu làm đương gia rồi.

- Hai ngày này, ngươi đi nơi nào vậy hả?

Lâm Tĩnh Nhu một mực đều ở trong biệt thự của Trần Thanh Đế, là muốn ở Trần đại thiếu trở lại, trước tiên nhìn thấy Trần Thanh Đế.

Ai biết rõ, Bùi Ngữ Yên cùng Trần đại thiếu cùng một chỗ ly khai trở lại rồi, Trần Thanh Đế lại chậm chạp chưa về. Cũng muốn hỏi Bùi Ngữ Yên, Lâm đại tiểu thư lại nhịn được.

Như thế nào có thể hỏi tình địch của mình?

Nói như vậy, chẳng phải là ta còn chưa bắt đầu chiến, đã thua sao?

Nghẹn lấy, chịu đựng, Lâm đại tiểu thư sửng sốt không có mở miệng.

Mặc dù nói, nhẫn rất khó chịu.

- Sự tình nhi nữ tình trường, đợi lát nữa nói sau, hiện tại có chuyện trọng yếu.

Viên Cầu đợi đã lâu, nhịn không được mở miệng nói.

Đối với điểm tâm tư này của Lâm Tĩnh Nhu, Viên đại thiếu cũng đã nhìn ra. Bất quá, lại để cho Viên đại thiếu khiếp sợ, khiếp sợ đến không biết nói cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK