Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thanh Đế ngừng lại, thấp giọng nói ra:

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tòa biệt thự kia, là chỗ của cung phụng Thanh Bang đấy.

- Ngữ Yên, em ở nơi này chờ anh.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm.

- Em... Thanh Đế, em biết rõ anh lo lắng cái gì, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không trở thành vướng víu của anh, em chỉ là muốn giúp anh.

Bùi Ngữ Yên mừng rỡ, đồng thời càng muốn giúp Trần Thanh Đế.

- Cái kia... Được rồi.

Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, rất nghiêm túc nói ra:

- Hết thảy đều phải nghe anh nói, không có lệnh của anh, không cho phép em đơn giản hành động. Yên tâm, cung phụng Thanh Bang, còn không làm gì được anh.

- Vâng.

Bùi Ngữ Yên nhẹ gật đầu.

- Ân?

Ngay thời điểm Trần Thanh Đế vừa định có hành động, đột nhiên ngừng lại, thấp giọng nói ra:

- Có người đến, nhanh ẩn nấp.

Bùi Ngữ Yên cũng rất nhanh phát hiện một bóng người lén lút, chú ý cẩn thận đi tới biệt thự tràn ngập tử khí.

- Là Tỉnh Khoát.

Khi bóng người xuất hiện, Trần Thanh Đế liếc mắt liền nhận ra người tới, đúng là hôm nay ở khách sạn, bị hắn và Bùi Ngữ Yên đánh, Chiến Vương Tỉnh Khoát.

- Hắn hơn nửa đêm đến tìm cung phụng Thanh Bang, khẳng định không có chuyện tốt lành gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, hiện lên một đạo sát cơ:

- Không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là muốn mời cung phụng Thanh Bang, đối phó anh đấy.

- Như thế, vậy thì tốt nhất.

Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không thèm để ý. Dù sao, hắn đến tổng bộ Thanh Bang, vì chính là giết cung phụng Thanh Bang.

- Đi ra, ân?

Nhìn thấy một thanh niên nam tử từ trong biệt thự đi ra, bất quá, rất nhanh nhíu mày:

- Mặc dù trên thân người này có thi khí, lại không nặng, thực lực cũng rất yếu, hẳn không phải là cung phụng Thanh Bang. Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đồ đệ mà cung phụng Thanh Bang mới thu.

- Thanh Đế, thực lực người này rất yếu, không phải cung phụng Thanh Bang.

Bùi Ngữ Yên nhíu mày, thấp giọng nói ra:

- Tại sao Thanh Bang lại nhiều ra một tên tà ác như vậy.

- Đợi một lát sẽ biết rõ, nghe nghe bọn hắn đang nói cái gì.

Nhìn thấy Tỉnh Khoát cùng tên thanh niên nam tử đi ra kia gặp mặt, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, dựng lỗ tai lên.

Bùi Ngữ Yên cũng không nói thêm gì nữa, Tinh Thần Dị Năng tập trung lại.

- Chiến Vương, sư phụ ta không ở đây, hôm nay không được rồi, phải chờ tới đêm mai mới có thể trở lại.

Thanh niên nam tử đi ra, thanh âm âm trầm, khàn khàn:

- Có chuyện gì, nói cho ta biết cũng đồng dạng, chờ sư phụ về, ta sẽ chuyển cáo.

- Ta phát hiện một cổ mộ, muốn mời cung phụng trưởng lão giúp một việc.

Chiến Vương nơm nớp lo sợ, cung kính nói.

Đồ đệ của Cung phụng trưởng lão, tuy thực lực không bằng Tỉnh Khoát hắn, nhưng mà, ai bảo người ta là đồ đệ của cung phụng trưởng lão chứ? Tỉnh Khoát không thể không cung kính, cẩn thận.

Vạn nhất chọc giận đồ đệ của cung phụng trưởng lão, hậu quả kia có thể là phi thường thảm.

- Cổ mộ?

Thanh niên nam tử chấn động toàn thân, hai mắt sáng lên. Hắn cũng là Thi Tu giả, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của cổ mộ đối với Thi Tu giả.

Bất quá, thượng diện còn có một sư phụ, cho dù có cổ mộ, hắn cũng chỉ là nhìn xem, có thể ngẫu nhiên húp chút nước, đã phi thường không tệ rồi.

Phải biết rằng, có đôi khi, hắn ngay cả nước cũng uống không được.

Đương nhiên, hắn cũng không có bất kỳ oán hận. Có thể có được địa vị hôm nay, trở thành Thi Tu giả, những chuyện này, tất cả đều là sư phụ của hắn mang đến cho hắn.

- Đợi sư phụ ta trở lại, ta sẽ nói cho sư phụ ta biết.

Thanh niên nam tử hít sâu một hơi, nói ra:

- Nếu như cổ mộ ngươi phát hiện, có thể làm cho sư phụ thoả mãn, ngươi cũng sẽ thoả mãn.

- Đa tạ!

Trên mặt Tỉnh Khoát vui vẻ.

Tùy theo, Tỉnh Khoát lại cùng thanh niên nam tử nói chuyện với nhau một phen, đối với cổ mộ đã tiến hành một phen miêu tả, liền rời đi.

- Cung phụng Thanh Bang, bây giờ không có ở đây.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Phải chờ tới trời tối ngày mai, mới có thể trở về.

Một chuyến này, là chạy không rồi.

Cung phụng trưởng lão không có mặt, Trần Thanh Đế cũng không thể giết được, đi tìm?

Tìm ở đâu?

- Thanh Đế, bây giờ chúng ta làm gì? Cứ như vậy trở về?

Bùi Ngữ Yên ở một bên, nhẹ giọng hỏi.

Nữ nhân một khi yêu một người nam nhân, nàng sẽ trở nên không muốn dùng đầu óc, trở nên ngốc, toàn bộ đều nghe người nam nhân kia.

Bùi Ngữ Yên, hiện tại là loại trạng thái này.

- Bây giờ trở về đi.

Trần Thanh Đế lông mày nhíu lại, thản nhiên nói:

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ trời tối ngày mai, cung phụng Thanh Bang sẽ chủ động tìm tới chúng ta.

Mặc dù nói, cung phụng Thanh Bang không có mặt, nhưng cũng không tính là một chuyến tay không, vẫn có một chút thu hoạch.

- Tốt, chúng ta đi.

Bùi Ngữ Yên không có làm bất luận dừng lại gì, thân thể khẽ động, cùng Trần Thanh Đế đường cũ lặng yên phản hồi, đi ra tổng bộ Thanh Bang.

- Thanh Đế, chúng ta... chúng ta tắm rửa nghỉ ngơi đi.

Lặng yên trở lại khách sạn, Bùi Ngữ Yên mặt ngọc đỏ bừng, cúi đầu nói ra.

- Ân.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK