Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy gã đại hán đầu trọc cung kính, bộ dáng coi chừng, Phó Dịch trong cơn giận dữ, cũng không nói lời nào, bạo lực một cước, đá vào ngực đầu trọc.

Oanh!

Gã đại hán đầu trọc giống như là diều đứt dây, trực tiếp bị đạp bay, hung hăng đâm vào trên tường, ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra tơ máu.

Đối với cái này, gã đại hán đầu trọc một câu cũng nói không nên lời, trên mặt ngoại trừ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.

Đây chỉ là một cước mà thôi, bị thương mà thôi, không có gì lớn. Phó Dịch không có xử bắn hắn, hắn đã vô cùng cao hứng, thỏa mãn.

Trong đôi mắt của Phó Dịch, tràn đầy sát khí, lạnh giọng mắng:

- Phế vật.

- Vâng... vâng, Phó Lão Đại giáo huấn rất đúng, ta là phế vật, là phế vật...

Gã đại hán đầu trọc nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng tái nhợt, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, không ngừng gật đầu xác nhận.

- Hãn Nhi, con ở đâu, không cần phải sợ, mẹ đã đến.

Lúc này, vẻ mặt Lịch Hoa Xuân khẩn trương, vọt tới cửa phòng, hét rầm lên.

Đồng thời, ánh mắt của nàng không ngừng tìm kiếm trong phòng, tìm kiếm thân ảnh Phó Tân Hãn.

Trong phòng, Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường, trên mặt rất bình thản, sát cơ cũng bị hắn che dấu vô cùng sâu. Đoạn Phàm cũng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn xem ngoài cửa, cũng không nói lời nào.

Bạch Ngọc Đông đứng ở phía bên phải Đoạn Phàm, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, thân thể có chút tiến lên phía trước, đã làm xong chuẩn bị tùy thời tiến hành bảo hộ.

Với tư cách bảo tiêu của Đoạn Phàm, hết thảy đều phải dùng an toàn của Đoạn Phàm làm trung tâm.

Đỡ đạn?

Lúc cần thiết, Bạch Ngọc Đông quyết không có chút do dự nào.

- Mẹ, con ở đây...

Nghe được thanh âm của Lịch Hoa Xuân, Phó Tân Hãn toàn thân đều đang không ngừng run rẩy, bị đạp bay vào trong tủ, tinh thần chấn động. Cảm giác mình không hề hư nhược như vậy rồi, toàn thân tràn đầy khí lực.

Đổ máu?

Mất nhiều máu hơn nữa, tính là cái gì chứ? Hiện tại cứu tinh đã đến.

Phó Tân Hãn cắn chặt răng, bởi vì đau nhức kịch liệt, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, bất quá hắn lại dốc sức liều mạng từ trong tủ bò đi ra.

Rất nhanh, Lịch Hoa Xuân thấy được Phó Tân Hãn mặt mũi tràn đầy là máu lộ đầu ra.

Hết cách rồi, trước kia vị trí của Phó Tân Hãn, đứng ở ngoài cửa căn bản là nhìn không tới, bị chặn ánh mắt. Hiện tại leo ra rồi, mới có thể chứng kiến.

Phó Tân Hãn bò ra, muốn từ trên mặt đất đứng lên. Cố gắng mấy lần, nhưng không cách nào làm được.

Trứng, toái đầy đất, xương sườn đã gãyvài căn, xương mũi cũng đã đoạn.

Không chết, đã là kỳ tích rồi. Còn muốn từ trên mặt đất bò lên?

Ngươi cho rằng, ngươi là siêu nhân sao.

- Hãn Nhi!

Nhìn thấy bộ dáng của Phó Tân Hãn, Lịch Hoa Xuân lập tức choáng váng, trên mặt tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin được.

Cái này... đây là con của nàng sao?

Thậm chí có người dám đánh con của nàng thành như vậy?

Mặt mũi tràn đầy là máu a.

- Là ai, là ai tàn nhẫn như vậy, lại đánh con của ta thành như vậy?

Lịch Hoa Xuân từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại. Điên cuồng quát:

- Rốt cuộc là ai, ta muốn giết hắn, ta muốn hắn chết, muốn cả nhà của hắn đều chết.

Phanh!

Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, một cước đạp Phó Tân Hãn đã bò ra trở về. Dùng hành động nói cho Lịch Hoa Xuân biết, là Trần Thanh Đế hắn làm.

Lại một lần nữa bị đánh, Phó Tân Hãn suýt nữa đã hôn mê, cả thân thể đang không ngừng run rẩy, đồng thời càng là trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.

Trần Thanh Đế lại vẫn dám đánh hắn.

Đánh hắn trước mặt cha mẹ của hắn.

Nếu như không là vì, mình lại gãy thêm mấy cây xương sườn, thật vất vả leo ra, lại bị đạp trở về, nhìn không tới Lịch Hoa Xuân, Phó Tân Hãn cũng không thể tin được đây là thật.

Lịch Hoa Xuân lần nữa ngây ngẩn cả người, đồng dạng Phó Dịch đi tới cũng bị trấn trụ.

Trần Thanh Đế hắn cũng dám ở trước mặt Phó Dịch hắn, đánh con của hắn.

- Là ngươi, ngươi... ngươi lại dám đánh con của ta.

Lịch Hoa Xuân giống như là một người đàn bà chanh chua, điên cuồng kêu to lên: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Ta muốn giết ngươi, lão công, giết hắn đi, em muốn giết cả nhà của hắn, em muốn cho nhà hắn gà chó không yên.

- Trần Thanh Đế, ngươi rất tốt.

Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, Phó Dịch đương nhiên nhận ra. Lập tức, ánh mắt Phó Dịch lại rơi vào trên người Bạch Ngọc Đông:

- Bạch Ngọc Đông, ta cần một lời giải thích của ngươi.

Bạch Ngọc Đông thực lực cường hãn, lại là cận vệ của Đoạn Phàm, hắn lại cùng Đoạn Phàm yên tĩnh nhìn xem, không có bất kỳ hành động. Phó Dịch biết rõ, trong đó khẳng định không đơn giản.

Về phần Đoạn Phàm, thì trực tiếp bị Phó Dịch hắn bỏ qua.

Hắc Ám tiểu ác ma, nhìn như rất ngưu bức, nhưng đây hết thảy đều thành lập ở trên cơ sở Đoạn Thiên. Hiện nay, Phó Dịch đã xác định Đoạn Thiên xảy ra chuyện, hắn há có thể để Đoạn Phàm vào mắt?

Ở trong mắt Phó Dịch hắn, Đoạn Phàm chính là một cái rắm.

Trái lại Bạch Ngọc Đông thì bất đồng, coi như là Phó Dịch hắn, cũng không dám khinh thị.

Hết cách rồi, lực chiến đấu của Bạch Ngọc Đông còn tại đó.

Vị hôn phu của Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên?

Danh khí ngưu bức là không sai, nhưng mà, Phó Dịch với tư cách nguyên lão của Đoạn Thiên Môn, tay cầm quyền cao, há sẽ để vào mắt?

Chọc Phó Dịch hắn, sẽ giết không tha.

Bất quá, bởi vì Bạch Ngọc Đông cùng Đoạn Phàm trầm mặc, Phó Dịch biết rõ trong đó quyết không đơn giản, cho nên, hắn mới không có trước tiên động thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK