Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ách... Cái này... tình huống gì vậy trời?

Trịnh Lục trừng lớn hai mắt, ánh mắt đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế:

- Trần Thanh Đế, ngươi choáng nha... , ngươi... , ngươi không phải là biết rõ Võ Thuật có một em gái xinh đẹp như vậy, ngươi mới chạy tới xem Võ Thuật, đến gần đoạt trước chứ?

- Phi, còn tưởng rằng mỗi người đều vô sỉ như ngươi sao?

Chu Trướng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trịnh Lục, sau đó xoáy tay áo lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nói ra:

- Trần Thanh Đế, đến cùng có phải thật sự hay không, thành thật khai báo.

- Khục khục... các ngươi là thái độ gì vậy, ta một người sống lớn như vậy đứng ở chỗ này, chẳng lẽ các ngươi nhìn không tới sao?

Mã Tình Tình đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt oán niệm nói.

Choáng nha, trực tiếp bỏ qua nàng rồi.

- Mỹ nữ, làm sao chúng ta có thể nhìn không tới cô chứ. Ngươi vừa tới, lập tức để cho hai mắt ta tỏa sáng.

Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:

- Mỹ nữ, cho tới bây giờ đều là ca ca ta yêu nhất.

Mã Tình Tình, tôn nữ bảo bối của Mã lão hiệu trưởng, bọn người Trịnh Lục đương nhiên đã biết. Bất quá, bọn hắn cũng có tự mình hiểu lấy, mỹ nữ như Mã Tình Tình, bọn hắn chỉ có thể nhìn lên.

Hơn nữa, người nào không biết, Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm, ưa thích Mã Tình Tình a.

- Tiểu Nghệ, em tới vừa vặn, đêm nay Trung Y Học Viện chúng ta cử hành tiệc tối đón người mới, vừa vặn có chương trình để xem.

Mã Tình Tình kéo Võ Nghệ đi qua, trừng mắt nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:

- Tiểu Nghệ, không nên bị đại phôi đản lừa.

- Lúc em mới vào, cũng nghe nói, Bùi Ngữ Yên vì Thanh Đế ca ca viết một ca khúc, vừa vặn, em có thể nghe một chút.

Võ Nghệ mỉm cười nói ra.

Rất nhanh, Võ Nghệ cùng với mọi người thân quen, hơn nữa, Chu Trướng cùng Trịnh Lục phát hiện, Mã Tình Tình tuy là tôn nữ bảo bối của Mã lão hiệu trưởng, nhưng không có bệnh công chúa gì, rất là hiền hoà.

Cái này lại để cho bọn hắn cảm thấy rất thoải mái.

Đương nhiên, nếu như Mã Tình Tình ở trước mặt bọn họ chơi cái gì cao ngạo, xem thường bọn hắn mà nói, bọn hắn sẽ không để ý tới Mã Tình Tình.

- Tiểu Nghệ, đêm nay sau khi xem diễn xuất, chúng ta cùng đi ra ăn cơm, như thế nào?

Trịnh Lục xoa xoa đôi bàn tay, nhìn Võ Nghệ nói ra:

- Ta còn thiếu một bữa cơm, đến bây giờ còn không có trả xong.

Trước kia ở Hồng Hương Thuận, bởi vì sự tình của Trang Tất Thành, lão bản người ta liền miễn phí, trực tiếp không có lấy tiền.

Uy lực của Hắc Ám tiểu Ma Vương, đó cũng không phải là trưng cho đẹp.

Tọng yếu hơn là, còn làm ra nhân mạng, một lần còn nhiều như vậy, ai còn dám thu tiền Đoạn Phàm a. Có thể đến chỗ bọn hắn ăn cơm, đã là vinh hạnh của bọn hắn.

Đương nhiên, lão bản của Hồng Hương Thuận, cũng không hy vọng loại vinh hạnh này tới hoài.

- Các ngươi trước trò chuyện, ta có chút việc phải làm.

Một lát sau, Trần Thanh Đế nhấn nghe điện thoại, vứt bỏ một câu, quay người đi ra Trung Y Học Viện.

Tầng cao nhất của Thanh Đế dược nghiệp, văn phòng chủ tịch, Trần Thanh Đế thình lình đến nơi này. Lúc này, toàn bộ nhân viên nữ trong công ty, lại một lần nữa bị đánh trở tay không kịp.

Bất quá, Trần đại thiếu vẫn không có liếc nhìn các nàng, trực tiếp lên lầu.

- Mẹ, vội vã gọi con đến, có chuyện gì không?

Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, nhìn Cổ Thiên Cầm, nói ra:

- Người Lữ gia động thủ?

- Ân.

Cổ Thiên Cầm vuốt vuốt lông mày, nói ra:

- Trong Thanh Đế dược nghiệp xuất hiện gian tế, để lộ địa phương chúng ta cất thảo dược.

- Ân?

Trong lòng Trần Thanh Đế trầm xuống, hắn biết rõ, địa phương cất thảo dược, đã xảy ra chuyện.

- Ngay tại vừa rồi, người trông coi nhà kho bí mật báo cáo, nhà kho đột nhiên cháy.

Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi nói ra: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Bất quá, khá tốt chính là, phát hiện kịp thời, tổn thất cũng không lớn.

Thanh Đế dược nghiệp mua sắm thảo dược, tất cả đều là phơi khô, sợ nhất chỉ có phát hỏa. Một mồi lửa xuống dưới, thảo dược thu mua, tất cả đều bị đốt, cũng không phải là không được.

- Có lẽ có đối tượng hoài nghi a?

Trần Thanh Đế nhíu mày, ngay cả hắn cũng không biết, nhà kho cất thảo dược ở địa phương nào, người biết, quyết không nhiều lắm.

Hôm nay, thời điểm lửa vừa cháy liền phát hiện, hơn nữa nhanh chóng dập tắt, điều này nói rõ, nhân số gian tế cũng không nhiều. Bằng không thì không có khả năng dập được.

- Tạm thời còn không rõ ràng lắm, bất quá, người trông coi nhà kho, hiện tại tất cả đều bị giám sát.

Cổ Thiên Cầm trầm giọng nói ra:

- Quyết không có bất cứ người nào chạy thoát.

Trông coi nhà kho, ngoại trừ công nhân Thanh Đế dược nghiệp tin được ra, còn có người Trần Chấn Hoa phái tới. Bằng không thì không thể nhanh chóng dập lửa như thế, tổn thất rất ít.

- Mẹ, mang con đi nhìn xem.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói ra.

Loại vật gian tế này, nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất bắt ra, không chỉ có như thế, còn phải tăng trông coi gấp bội, thậm chí là đổi địa phương cất thảo dược.

Luôn đề phòng gia tế, không bằng để cho địch nhân tìm không thấy, phát hiện không được.

Phù phù!

Cổ Thiên Cầm cùng Trần Thanh Đế vừa đến nhà kho cất thảo dược, sáu nhân viên quản lý nhà kho bị giám sát, một nam tử hơn năm mươi tuổi, toàn thân tản ra tửu khí quỳ xuống

- Chủ tịch, thực xin lỗi, đều tại ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK