Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thanh Đế quét ngang toàn bàn, nói thật ra, hắn thật sự là đói bụng, vài ngày chưa có ăn cơm rồi.

Coi như là Tu Chân giả, cũng không thể nhịn đói lâu như vậy.

- Thanh Đế, mười tấn sắt thép kia, chú đưa đến địa phương nào cho cháu?

Ăn cơm chiều xong, Chu Đạt Minh mở miệng hỏi. Không có địa chỉ, sẽ không có biện pháp đưa qua.

Trần đại thiếu nói địa chỉ một cái nhà kho, một đoàn người không có tiếp tục dừng lại, ngay ngắn đi ra Nhà máy Sắt Thép Chu thị.

Tú Trân không quên nói Chu Trướng có rảnh thì mang mấy người Thẩm Kỳ về dùng cơm.

Đương nhiên, mục tiêu của Tú Trân là Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ là con dâu tương lai của bọn hắn a.

Nhìn hai chiếc xe hất bụi mà đi, Chu Đạt Minh nhìn Tú Trân nói ra:

- Tú Trân, em thu thập bàn ăn thoáng một phát, anh đi bảo người chở hàng tới cho Thanh Đế.

- Ân.

Tú Trân mỉm cười trở về phòng ăn, lập tức hét lớn:

- Đạt Minh, anh . . . anh nhanh đến đây, nhìn xem cái này.

- Làm sao vậy?

Chu Đạt Minh nhíu mày, nói ra:

- Sự tình gì mà ngạc nhiên như vậy? Ách. . .

Chu Đạt Minh cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn đã thấy được ở trên bàn cơm, không biết lúc nào nhiều ra mấy chồng tiền mặt.

Mười vạn, không nhiều không ít.

- Đây là Thanh Đế lưu lại đấy.

Chu Đạt Minh lắc đầu, nói ra:

- Tú Trân, thu lại tiền a, mấy ngày nay không sản xuất, tiền lương công nhân cũng đang khó khăn.

Đôi khi lấy tiền là khách khí, nhưng đôi khi, không thu tiền cũng là một loại khách khí.

Rất hiển nhiên, lúc này tiền không thu, cái kia chính là khách khí rồi.

- Như thế nào có thể thu tiền của Thanh Đế a. Không nói hôm nay Thanh Đế giúp chúng ta một đại ân, chỉ là đồng học của Trướng nhi, tiền này cũng không thể thu.

Tú Trân cầm tiền lên, đưa về phía Chu Đạt Minh, nói ra:

- Thời điểm anh cho người mang thép đến, đem tiền trả cho Thanh Đế.

- Thu lại đi.

Chu Đạt Minh trầm ngâm một tiếng, nói ra:

- Đứa bé Thanh Đế kia, không muốn lấy không đồ đạc của chúng ta. Từ lúc ăn cơm cũng đã biểu lộ hết thảy.

- Cái này cùng ăn cơm, có quan hệ gì?

Tú Trân chỉ vào Chu Đạt Minh, bất mãn nói:

- Chu Đạt Minh, anh sẽ không vì mười vạn này cũng muốn lợi nhuận chứ? Anh đến cùng còn có lương tâm hay không?

- Tú Trân, em hãy nghe anh nói đã.

Chu Đạt Minh bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Bối cảnh của Thanh Đế như thế nào, chúng ta không biết, nhưng mà, chỉ là từ thân phận vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên đã nói lên rồi, Thanh Đế không đơn giản, ít nhất, cũng sẽ không thiếu tiền. 

- Nhưng mà, hôm nay Thanh Đế ở lúc ăn cơm, không để ý bất luận hình tượng gì, ăn như hổ đói, ý của nó rất rõ ràng.

Chu Đạt Minh hít sâu một hơi, nói ra:

- Thanh Đế không cần chúng ta báo đáp, báo đáp, một bữa cơm đã đầy đủ rồi.

- Thực là như vậy?

Nhìn thấy Chu Đạt Minh gật đầu, Tú Trân dậm chân, nói ra:

- Đứa nhỏ này thiệt là, cho dù đưa nó mười tấn sắt thép lại có cái gì a?

- Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, em thu thập thoáng một phát, anh đi gọi người chuẩn bị hàng. 

Nói xong, Chu Đạt Minh rất nhanh rời khỏi phòng, bắt đầu kiểm hàng.

- Nhanh một chút, bằng không thì em không để ý tới anh.

Tú Trân ở phía sau lớn tiếng nói.

Ngươi muốn mười tấn, ta. . cho ngươi hai mươi tấn.

Rất có một bộ tư thế như vậy.

. . .

Trong một quán bar cao cấp, một thanh niên nam tử hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt phẫn nộ nói:

- Phế vật, thật sự là phế vật, thậm chí ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong.

- Đoạn Thiên Môn Thôi Lập, lại muốn gặp Lịch gia chúng ta một lần, đánh một lần?

Trên mặt thanh niên nam tử tràn đầy khinh thường:

- Chỉ là một thế lực dưới mặt đất mà thôi, cũng dám đấu cùng Lịch gia?

- Vệ Sâm, Lữ Bất Phàm còn chưa tới?

Thanh niên nam tử cau mày, mặt sắc thật không tốt xem.

- Lữ Bất Phàm đang trên đường, có lẽ rất nhanh sẽ đến.

Một nam tử nho nhã hơn ba mươi tuổi, đeo kính mắt nói ra.

Vệ Sâm, là Lịch gia phái tới bảo hộ tên thanh niên nam tử kia.

Mà thanh niên nam tử này, tên là Lịch Dược, là một trong những cháu trai của Lịch lão gia tử, cũng là một trong những người được chọn lựa nối nghiệp Lịch gia tương lai.

Lịch Dược với tư cách một trong những người nối nghiệp Lịch gia tương lai, vì trở thành gia chủ Lịch gia kế nhiệm, lần này tới Châu Á, mục đích chỉ có một, cái kia chính là mạ vàng. 

Gia nghiệp Lịch gia lớn như vậy, người thừa kế vị trí, đây chính là rất bỏng tay.

Nhất là bốn người thừa kế Lịch gia, không ai phục ai, vì đạt được vị trí gia chủ, lẫn nhau tranh đấu, các loại âm chiêu liên tục không ngừng.

Lịch Dược có thể trở về Hoa Hạ mạ vàng, cũng là cha hắn tranh thủ đến đấy.

- Lịch thiếu, cho ngươi đợi lâu, thật sự là có lỗi.

Sau nửa giờ, Lữ Bất Phàm đeo kính mắt viền vàng, ở hai gã bảo tiêu bảo hộ đi đến.

Hai gã bảo tiêu này, đây tuyệt đối là siêu cấp cao thủ trong Lữ gia, thực lực mạnh nhất.

An toàn của Lữ Bất Phàm, đây chính là rất được coi trọng.

- Bất phàm huynh đệ, ta cũng chỉ là vừa đến mà thôi, sao nói đợi lâu chứ?

Nhìn thấy Lữ Bất Phàm đến, trong con ngươi Lịch Dược hiện lên một tia hỉ sắc, nói chuyện cũng rất khách khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK