Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần đại thiếu, ngưu bức a.

Quá ngưu bức rồi.

- Có phải cảm giác rất thoải mái, rất tốt hay không? Có phải tràn đầy tin tưởng hay không? Có phải muốn tiếp tục huấn luyện hay không?

Trần Thanh Đế nhìn quét qua tất cả mọi người, thản nhiên nói.

- Vâng!

Thanh âm của hai trăm chín mươi bảy người, phóng lên trời.

- Đều con mẹ nó, cút ngay đi ngủ cho ta, ở trong 10 phút, nếu không cách nào chìm vào giấc ngủ, tịch thu thảo dược còn lại.

Trần Thanh Đế cũng không có để cho bọn hắn tiếp tục huấn luyện, mà để cho bọn hắn ngủ.

Ngủ, cũng là một loại huấn luyện.

Dưới tình huống tinh thần no đủ, phấn khởi, một quyền có thể đánh chết một con trâu, lại để cho bọn hắn chìm vào giấc ngủ, còn chỉ có 10 phút thời gian?

Đây không phải tra tấn người sao?

- Vâng!

Tất cả mọi người rất nhanh phóng tới trong lòng núi. Nằm trên giường của mình, bắt đầu ngủ.

Thế nhưng mà...

Như thế nào ngủ được a.

Một chút buồn ngủ cũng không có a.

Nhưng mà, một màn để cho bọn hắn khiếp sợ xuất hiện, Thiết Nam vừa nằm lên trên giường, hô hấp bắt đầu biến thành vững vàng, gần kề vài giây đồng hồ, triệt để chìm vào giấc ngủ.

Cái này lại để cho tất cả mọi người biết rõ, Trần đại thiếu không phải tra tấn bọn hắn, mà là đang huấn luyện bọn hắn.

Một người bảo trì tinh lực tuyệt đối, là rất có tất yếu, nhất là thời điểm sinh tử bộc phát.

Rất nhanh chìm vào giấc ngủ, rất trọng yếu a.

Dước tình huống phấn khởi như thế, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, độ khó so với ở bên trong hỏa lực ngủ, còn muốn khó hơn nhiều a.

Bây giờ là tinh thần no đủ không có chút ủ rũ nào, ở bên trong chiến hỏa, là chờ đợi lo lắng không dám ngủ.

- Rất khó chìm vào giấc ngủ đúng không?

Trong lòng núi, Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Hít sâu, để cho mình bình tĩnh trở lại, thôi miên chính mình, để cho mình chìm vào giấc ngủ.

- Nhớ kỹ, ở trong thời gian quy định, không cách nào chìm vào giấc ngủ, ta sẽ không để cho các ngươi xéo đi, càng sẽ không giết các ngươi. Bất quá, ta sẽ tịch thu thảo dược của các ngươi.

Trần Thanh Đế cười âm hiểm không ngừng:

- Là ngủ, hay là không ngủ? Tùy các ngươi.

Tịch thu thảo dược?

Dựa vào, cái này về sau mỗi ngày mệt mỏi cùng chó chết đồng dạng, ngày hôm sau như khôi phục thế nào a?

Hơn nữa, thảo dược này không chỉ có thể rất nhanh khôi phục, còn có thể tăng thực lực lên a.

Không có người nguyện ý bị mất.

Ngủ đi.

Càng là nghĩ như vậy, lại càng tăng phấn khởi, càng ngủ không được.

Trước năm phút đồng hồ, ngoại trừ Thiết Nam, không ai có thể ngủ, bất quá, bọn hắn đã làm cho mình bình tĩnh lại.

Năm phút đồng hồ sau, dần dần có người chìm vào giấc ngủ.

Chưa đủ 10 phút thời gian, tất cả mọi người ngay ngắn chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Võ Thuật biểu hiện còn là phi thường không tệ, là ngoại trừ Thiết Nam ra, cái thứ nhất chìm vào giấc ngủ.

Chứng kiến tất cả mọi người đi ngủ, Trần đại thiếu và Trần Chấn Hoa lặng yên thối lui, đi tới trong sân huấn luyện.

- Cha, như thế nào đây? Hiện tại đi quen thuộc một tí a?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Còn có một đêm cho cha đến quen thuộc, không vội.

- Oa kháo, xú tiểu tử, ngươi thật đúng là định để cho ta tham gia huấn luyện?

Trần Chấn Hoa nhịn không được liếc mắt.

- Nói nhảm.

Trần Thanh Đế nhíu mày:

- Tuy cha là cha con, nhưng mà, con cũng không thể làm việc thiên tư? Không chỉ không thể, còn phải đặc thù chiếu cố, nếu so với người khác, cường độ huấn luyện càng lớn. Quân Thần, cha, cha là Quân Thần a.

- Ta... con muốn như thế nào.

Trần Chấn Hoa nhận mệnh rồi.

- Không vội, trước để cho cha làm quen một chút.

Trần Thanh Đế nhún vai, nghĩ nghĩ, nói ra:

- Cha, triệu hồi Liễu Nhất Thôn và Lý Vưu về đi.

Rất nhanh, Trần Chấn Hoa phân biệt liên hệ Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu.

- Cha, chúng ta đi trên núi, chuẩn bị món ăn dân dã, sau đó chậm rãi chờ Liễu Nhất Thôn và Lý Vưu, như thế nào?

Nhìn thấy Trần Chấn Hoa cúp điện thoại, Trần đại thiếu đề nghị nói.

- Món ăn dân dã? Trên núi ngay cả một con chuột, cũng khó tìm được.

Trần Chấn Hoa liếc mắt, tức giận nói:

- Tất cả đều bị một đám ranh con kia ăn hết sạch rồi.

- Hôm nay thời điểm lên núi, con phát hiện mấy con thỏ rừng, rất cường tráng, hương vị có lẽ không tệ.

Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:

- Yên tâm, con có thể trong thời gian ngắn, bắt được chúng.

- Chẳng lẽ là mới đến hay sao? Đám ranh con kia còn chưa kịp ra tay?

Trần Chấn Hoa vẫy vẫy tay, nói ra:

- Chúng ta phải nhanh, qua hôm nay, chỉ sợ sẽ không còn.

Một giờ sau, bên ngoài căn cứ Huyết Nhận, Trần Chấn Hoa cùng Trần Thanh Đế dựng lên khung nướng, bốn con thỏ đã xử lý tốt, bắt đầu nướng.

Rất nhanh, mùi thịt bốn phía, Trần Chấn Hoa nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Hương hoa nhà không bằng hoa dại, điểm này ai cũng biết.

Đồng dạng, món ăn dân dã cũng là vị rất ngon.

- Thanh Đế, vì cái gì nướng hết bốn con, ăn hết sao?

Trần Chấn Hoa nuốt nuốt nước miếng.

- Liễu Nhất Thôn và Lý Vưu không phải sắp tới sao, cho bọn hắn một người một con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK