Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sự tình Nguyên ngọc, con không cần lo lắng, ta đã thúc giục Duẫn Cứu tăng tốc độ mua.
Lữ Văn hít sâu một hơi, nói ra:
- Tóm lại, cháu nhất định phải cẩn thận. Đối với chút ít này, ta tin tưởng cháu biết nên làm như thế nào, cũng tin tưởng cháu, tất nhiên sẽ xử lý tốt.
- Cháu biết rõ.
Lữ Bất Phàm nhẹ gật đầu, mỉm cười nói ra:
- Trước khi không biết mục đích của sư phụ, cháu cũng sẽ đem lợi ích lớn nhất hóa.
- Tương lai như thế nào, cháu không rõ ràng lắm, nhưng mà, chuyện trước mắt, nhất định phải làm tốt.
Lữ Bất Phàm bình tĩnh nói:
- Trần Thanh Đế đối với Lữ gia chúng ta, mọi cách nhục nhã, người này quyết không thể lưu. Hơn nữa, Trần Thanh Đế này cũng không có đơn giản như mặt ngoài, mười mấy năm qua ẩn nhẫn, thật sự là đáng sợ.
Ở thời khắc này, rất nhiều người đều cho rằng, quá khứ vài chục năm của Trần Thanh Đế, đều là ẩn nhẫn. Hoàn khố không chịu nổi, lấn nam bá nữ, chuyện xấu làm tuyệt, tất cả đều là mặt ngoài.
Hiện tại, Trần Thanh Đế không tiếp tục ẩn nhẫn nữa rồi.
Lừa gạt hết người trong thiên hạ, chuyện sao mà kinh khủng.
- Tuy sư phụ của cháu đã xuất quan, nhưng mà, ở sau lưng Trần gia, rất có khả năng, có tồn tại như sư phụ cháu.
Lữ Văn trầm giọng nói ra:
- Tuy phải giết Trần Thanh Đế, nhưng mà, phải cho sư phụ cháu động thủ giết mới được.
Rất có khả năng?
Vô luận là Lữ Bất Phàm hay là Lữ Văn, cũng đã nhận định, ở sau lưng Trần gia, nhất định có Tu Chân giả tồn tại. Bất quá, trước khi không có thấy tận mắt, hoặc là trước khi Nhâm Vô Tu chính miệng nói, bọn hắn không thể chắc chắn.
Chỉ là nói, rất có khả năng.
Loại người như Lữ Bất Phàm cùng Lữ Văn này, làm bất cứ chuyện gì, cho dù là có trăm phần trăm nắm chắc, tối đa cũng chỉ nói là có tám phần mà thôi.
Bọn hắn, cho tới bây giờ sẽ không nói quá chết.
- Đợi sư phụ trở lại, cháu sẽ nhờ sư phụ ra tay.
Lữ Bất Phàm đứng lên, nói ra:
- Gia gia, không có sự tình gì khác, cháu đi trường học.
- Đi thôi.
Lữ Văn khoát tay áo, nói ra:
- Mã Quan Thiên đối với Lữ gia chúng ta mà nói rất trọng yếu, đối với Mã Tình Tình, cháu phải để tâm một chút.
- Gia gia.
Lữ Bất Phàm trầm ngâm một tiếng, muốn nói gì, lại không có nói ra, chỉ là nói:
- Cháu biết rõ nên làm như thế nào.
Mã Quan Thiên là Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới, đối với Lữ gia mà nói hoàn toàn chính xác là rất trọng yếu. Nếu như có thể trở thành thân gia cùng Mã Quan Thiên, đối với Lữ gia rất có trợ giúp.
Bất quá, Lữ Bất Phàm lại không muốn lợi dụng Mã Tình Tình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lữ Bất Phàm thật sự yêu Mã Tình Tình.
Mặc dù nói, theo đuổi Mã Tình Tình đối với Lữ gia mà nói, cũng sẽ trở thành thân gia với Mã Quan Thiên, tuy kết quả đồng dạng, nhưng mà điểm xuất phát lại không giống.
Lữ Bất Phàm không muốn bôi nhọ phần cảm tình này.
Hắn là thích Mã Tình Tình, mới truy đuổi Mã Tình Tình. Mà không phải bởi vì, gia gia của Mã Tình Tình, Mã Quan Thiên đối với Lữ gia bọn họ rất trọng yếu, mà truy đuổi Mã Tình Tình.
Đây là bản chất khác biệt.
Bất quá, Lữ Bất Phàm biết rõ, căn bản không có tất yếu giải thích, chỉ cần trong lòng của hắn tinh tường là đủ rồi.
Giải thích, ngược lại không hay.
Giang Sơn Ngự Cảnh, trong biệt thự, ba người Võ Thuật, Võ Nghệ, cùng với Trần Hương Hương, rốt cục điên đã đủ rồi, chơi chán rồi, về tới biệt thự.
Mấy ngày nay, tuy Võ Thuật rất cường tráng, nội tình võ công cũng rất dày, nhưng mà, cũng bị hai nha đầu Võ Nghệ và Trần Hương Hương giày vò không nhẹ.
Đi dạo phố đối với nữ nhân mà nói không có gì. Nhưng đối với nam nhân mà nói, đây tuyệt đối là một loại tra tấn.
Võ Thuật mấy ngày nay, là qua như vậy.
- Trần đại thiếu, ngươi ở đâu, nhanh ra hỗ trợ a.
Trong sân biệt thự, Võ Thuật vừa xuống xe là cuồng khiếu.
- Hỗ trợ cái gì, hiện tại ta bề bộn nhiều việc.
Trần Thanh Đế đi ra, nhìn xem Võ Thuật đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt vội vàng, trong nội tâm đổ mồ hôi.
Choáng nha, mấy ngày nay, Võ Thuật bị giày vò không nhẹ a.
- Ngươi ở đây, thật sự là quá tốt, tranh thủ thời gian tới khuân đồ.
Đang khi nói chuyện, Võ Thuật rất nhanh mở cửa xe ra.
Ngoài xe mà bọn hắn đi, còn có một chiếc xe tải cở nhỏ theo cùng.
Mấy ngày nay, mua nhiều đồ như vậy, cũng phải đưa về nhà a?
Rất hiển nhiên, một chiếc xe sẽ chứa không nổi, phải có một chiếc xe chuyên phụ trách chuyên chở, hai nha đầu Trần Hương Hương và Võ Nghệ, mua đồ quả thật không ít a.
Xem xét trong xe tải, bao lớn bao nhỏ chất đầy ở đó, ngay cả ghế trước cũng có hàng, Trần đại thiếu cảm thấy da đầu run lên.
Bại gia nữ a.
Cái này là hai bại gia nữ.
Ngay từ đầu, Trần Thanh Đế đã biết rõ, mấy ngày nay Võ Thuật tuyệt đối rất thống khổ, nhưng mà, Trần đại thiếu cũng thừa nhận, đả đánh giá thấp trình độ thống khổ của Võ Thuật.
Chỉ là từ đồ vật mua sắm mà xem, cũng đã chứng minh hết thảy.
- Đại ca, anh nhanh tới hỗ trợ, anh sẽ không muốn để cho em cùng Tiểu Nghệ muội muội làm những việc nặng này chứ?
Trần Hương Hương nhìn chằm chằm vào Trần đại thiếu, vẻ mặt u oán nói.
- Đúng vậy Thanh Đế ca ca.
Võ Nghệ một bên đánh cánh tay của mình, vừa nói:
- Những vật này rất nặng, hiện tại hai tay của em đều mệt chết đi được.
- Mệt mỏi? Các em còn biết mệt mỏi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK