Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hùng Phi như là nhìn ra Trần đại thiếu nghĩ gì, cũng không tức giận, chỉ là rất nghiêm túc nói ra:

- Các huynh đệ khác, trước khi ta không có gật đầu, là quyết sẽ không xuất thủ. Bằng không thì, cái kia chính là vũ nhục ta, cũng là vũ nhục chính mình.

- Đây là một loại kiêu ngạo, ngươi không có làm qua binh lính của Quân Thần, loại kiêu ngạo này, ngươi căn bản là không cách nào lý giải.

Vẻ mặt Trương Hùng Phi kiêu ngạo.

Trương Hùng Phi cho là mình có thể trở thành lính của Quân Thần, mà cảm thấy kiêu ngạo.

- Đương kim xã hội như thế nào, ta hiểu rất rõ. Dưới loại tình huống này, một cảnh sát nho nhỏ, muốn làm được Cục trưởng Cục Công An, sao mà khó?

Trương Hùng Phi giương mày lên, nói ra:

- Nhưng mà, Trương Hùng Phi ta làm được, không có mượn nhờ bất luận lực lượng gì, làm được.

- Không chỉ có Trương Hùng Phi ta, phàm là binh lính của Quân Thần đi ra, toàn bộ đều có thể làm được. Mà ta, làm cũng không tốt, cũng không có dụng tâm đi làm cỡ nào.

Trương Hùng Phi thật sự là ngữ không sợ chết người a.

Không dụng tâm đi làm?

Từ một cảnh sát nho nhỏ, ngồi lên vị trí Cục trưởng Cục Công An?

Ngươi lại không dụng tâm vào làm?

Ngươi choáng nha, nếu để cho những người mỗi ngày nghĩ cách làm sao bò lên trên kia biết, làm sao chịu nổi?

Còn cho người ta sống không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Có thể lưu cho người khác một con đường sống hay không?

- Có lẽ ngươi không tin, nhưng mà, ta nói đều là sự thật.

Trương Hùng Phi nhíu mày, nói ra:

- Nhưng mà, những chuyện này cũng không phải ta muốn.

- Tiếp tục làm lính của Quân Thần, đó mới là giấc mộng của ta. Không chỉ có ta, là mộng tưởng của tất cả binh lính Quân Thần.

Trương Hùng Phi vô cùng kiên định nói:

- Lính của Quân Thần, ngoại trừ chết trận, bởi vì thương tích mà xuất ngũ ra, những thứ khác đều không ngoại lệ, tất cả đều cam nguyện lưu lại bộ đội.

- Thanh Đế, tuy ngươi là con của Quân Thần, nhưng mà, chưa có làm qua lính của Quân Thần, ngươi vĩnh viễn cũng không thể lý giải.

Vẻ mặt Trương Hùng Phi hướng tới, kiêu ngạo nói:

- Quân Thần tựa như hồn phách của chúng ta, là linh hồn của chúng ta.

Hồn phách?

Linh hồn?

Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, đột nhiên nghĩ tới Đoạn Thiên Môn Đoạn Thiên.

Các ngươi tự sát a.

Một câu của Đoạn Thiên, mấy chục tên đường chủ, nguyên lão, không chút do dự lựa chọn tự sát.

Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Trương Hùng Phi, trong lòng Trần Thanh Đế run lên, đối với cha của hắn, Quân Thần Trần Chấn Hoa, phát ra bội phục từ nội tâm.

Ở Tu Chân giới kiếp trước, tuy thành tựu của Trần đại thiếu để cho người theo không kịp, thế lực khắp nơi đều mơ tưởng nịnh nọt hắn, nhưng mà, hắn lại thủy chung cô độc một người.

Giống như là siêu cấp trạch nam trong xã hội hiện tại, làm bạn trạch nam chính là máy tính, là sách vở,… mà làm bạn với Trần đại thiếu là luyện đan, luyện khí. . .

Trần Thanh Đế rất ít ở chung cùng thế nhân.

Người như Trần Chấn Hoa và Đoạn Thiên, lực ảnh hưởng như thế, Trần Thanh Đế hắn thật sự là không cách nào cảm thụ, đối với bọn họ là bội phục, khiếp sợ.

Trần Thanh Đế kiếp trước, chỉ cần một câu, tuy cũng có rất nhiều người sẽ bán mạng vì hắn, thậm chí là lão quái vật Nguyên Anh kỳ, cũng có thể giống như chó, nghe Trần đại thiếu sai sử.

Nhưng mà, đây cũng là có bất đồng.

Những người kia là hướng về chỗ tốt của Trần Thanh Đế, không có lợi, người ta thèm nhìn Trần đại thiếu sao?

Bội phục!

Không thể không bội phục.

- Chú Hùng Phi, trong khoảng thời gian này chú không có nghỉ ngơi tốt a?

Tuy Trương Hùng Phi phấn khởi, nhưng mà, hai mắt hơi thâm quần kia, lại để cho Trần Thanh Đế biết rõ, trong khoảng thời gian này, Trương Hùng Phi không ngủ ngon chút nào.

Thời gian và tinh lực, tất cả đều dùng ở trên công tác bàn giao.

- Tinh thần ta vô cùng tốt, không có vấn đề gì.

Trương Hùng Phi phất phất tay, ngạo nghễ nói:

- Nhớ ngày đó, thời điểm tác chiến, mấy ngày mấy đêm không ngủ vẫn có thể chiến đấu.

Vừa nghĩ tới thời gian tác chiến, trên mặt Trương Hùng Phi tràn ngập ước mơ, càng thêm khát vọng sớm ngày về đơn vị.

- Bây giờ không phải là cho chú đi chiến đấu, mà là có một giải phẫu cực kỳ rườm rà chờ chú.

Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:

- Cho nên chú phải nghỉ ngơi thật khỏe, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Hôm nay tu vi Trần đại thiếu tăng lên, đối với lấy mảnh đạn trong đầu Trương Hùng Phi ra, càng thêm nhẹ nhõm, dễ dàng. Về phần nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, căn bản là không có ảnh hưởng gì.

Nhưng mà, Trần Thanh Đế là cân nhắc vì Trương Hùng Phi. Dù sao sau khi lấy mảnh đạn ra, Trương Hùng Phi cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài, mới có thể hoàn toàn khôi phục.

- Cái kia...Được rồi.

Trương Hùng Phi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Vài năm thời gian cũng chờ được, cũng không quan tâm lại nghỉ ngơi vài ngày.

- Hiện tại cháu muốn đi Trần gia đại viện, có hứng thú đi cùng hay không?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Có lẽ cha cháu cũng ở đó.

- Đi, ta đi!

Trương Hùng Phi chấn động tinh thần, vội vàng từ trên ghế salon đứng lên, thúc giục nói:

- Còn chờ cái gì nữa, đi nhanh lên.

Gặp Quân Thần!

Gặp lại Quân Thần!

Trương Hùng Phi vạn phần kích động.

Sau khi tới Trần gia đại viện, Trần đại thiếu ngay cả 10 phút cũng không có dừng lại, liền bất đắc dĩ đi ra. Ngoại trừ Trần Chấn Hoa, ai cũng không có gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK