Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt mũi Mục Lăng Phong tràn đầy khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nói ra: 

- Động thủ, đánh tất cả bọn chúng tàn phế cho ta.

Giết?

Mục Lăng Phong rất muốn muốn giết Trần Thanh Đế, bất quá, hiện tại, còn không phải thời điểm giết.

Ít nhất, không thể hiển nhiên giết.

Thực lực Trần gia, Mục Lăng Phong hắn là có lý giải đấy.

Dù Trần Thanh Đế lại phế vật như thế nào, Mục Lăng Phong hắn hiển nhiên giết Trần Thanh Đế, cái kia chính là hung hăng đánh mặt người Trần gia.

Trần gia há có thể bỏ qua?

Khỏi cần phải nói đâu xa, chỉ cần nói hôn sự của Bùi Ngữ Yên cùng Trần Thanh Đế.

Tuy Trần gia thỏa hiệp, để cho Bùi Ngữ Yên ly khai, nhưng mà, hôn ước kia còn bảo lưu lại, cho dù là mẹ của Mục Lăng Phong, cũng không dám từ hôn.

Cũng là bởi vì, không thể đánh mặt Trần gia.

Phải biết rằng, Trần Thanh Đế là người thừa kế duy nhất của Trần gia.

Giết?

Dựa vào, không phải muốn chết sao?

Đương nhiên, ám sát vẫn là có thể.

Trước hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế, nhục nhã một chầu, về sau âm thầm diệt sát.

Đây là Mục Lăng Phong muốn làm.

- Viên đại thiếu, lui về phía sau...

Tên bảo tiêu thực lực mạnh nhất kia, rất nhanh ngăn ở trước mặt Viên Cầu, vẻ mặt cẩn thận nhìn chằm chằm vào bọn người Mục Lăng Phong.


- Đánh cho tàn phế?

Trần Thanh Đế nhíu mày đứng lên, trong con ngươi lóe ra hàn mang:

- Mục Lăng Phong, ta rất muốn biết, ngươi muốn đánh ai tàn phế?

- Oa kháo...

Trong chỗ tối, gia hỏa nhã nhặn Lý Nặc Ngôn kia, nhịn không được truyền âm tuôn ra nói tục:

- Trần Thanh Đế kia muốn làm cái gì? Hung hăng càn quấy cái gì a? Tìm tai vạ sao, lúc này lại còn trang bức?

- Đồn đãi về Trần Thanh Đế, ta cũng nghe qua một ít, hắn hung hăng càn quấy đã quen, căn bản không biết chữ chết viết như thế nào.

Phong Thích Thảng vuốt vuốt chòm râu, nhìn Ngô Tranh Vanh truyền âm nói: 

- Ngô lão đầu, chuẩn bị ra tay cứu người...

Oanh!

Phong Thích Thảng lời còn chưa dứt, một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, hắn kinh hãi phát hiện, cát vàng dưới chân bọn người Mục Lăng Phong, rất nhanh xuất hiện một cái động lớn.

Kể cả Mục Lăng Phong ở bên trong sáu người, ngay ngắn lâm vào trong cát.

Chôn sống!

Cái này là Viên đại thiếu muốn!

Rầm rầm rầm...

Tiếng nổ liên tục vang lên, cát vàng bắn ra bốn phía, bọn người Mục Lăng Phong rất nhanh từ trong cát trùng kích mà ra, toàn thân cao thấp, đều đầy hạt cát.

Oanh!

Một tiếng trầm đục vang lên, Mục Lăng Phong mới từ trong cát chui ra, chỉ cảm giác lồng ngực của mình kịch liệt đau nhức, cả thân thể rất nhanh bay ngược.

Trần đại thiếu động thủ.

Nhìn thấy một màn này, Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng ngay ngắn trợn tròn mắt, bọn hắn cũng cảm giác mặt mình nóng rát, đau quá, đau quá...

Cái này chính là mặt đánh, thật sự là rất giòn, tuy im ắng, cũng rất đau.

Phải biết rằng, bọn hắn đều rất khinh bỉ Trần Thanh Đế.

Nhưng mà, Trần đại thiếu lại đột nhiên bão nổi.

Chỉ có Ngô Tranh Vanh là vẻ mặt đắc ý, trong nội tâm vô cùng sảng khoái. Như là xem vở hài kịch, nhìn Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng mắt choáng váng, đỏ mặt lên.

Đắc ý?

Lão tử cho các ngươi đắc ý?

Hiện tại trợn tròn mắt a?

Cũng dám ở trước mặt lão tử kêu gào, khoe khoang, trang bức? Hiện tại biết rõ, lão tử bảo hộ Trần Thanh Đế, không có đơn giản như vậy a?

Đừng nói chỉ là một Mục Lăng Phong, coi như là lão nương của hắn Mục U Lam, cũng bị Trần Thanh Đế diệt sát rồi.

Hai gia hỏa các ngươi, ngu xuẩn đi à nha?

Chứng kiến phản ứng của Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng là người nào? Lập tức hiểu rõ ra, bọn hắn đều bị Ngô Tranh Vanh đùa bỡn!

Ngô Tranh Vanh sớm đã biết rõ, Trần Thanh Đế rất lợi hại, cũng không có đơn giản như biểu hiện ra kia.

Hai người Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng, đều dùng đến ánh mắt giết người nhìn Ngô Tranh Vanh vẻ mặt đắc ý. Thực hận không thể đi lên hung hăng đánh Ngô Tranh Vanh một chầu.

Đánh thằng này thành đầu heo!

Càng là như thế, Ngô Tranh Vanh lại càng tăng đắc ý.

Vẽ mặt!

Con mẹ nó, thật sự sảng khoái!

- Lăng Phong!

- Mục thiếu!

Nhìn thấy Mục Lăng Phong bị đánh bay, năm người Đổng Dĩnh ngay ngắn phát ra một tiếng thét kinh hãi, tốc độ lập tức tăng lên tới cực hạn, rất nhanh muốn nghĩ cách cứu viện Mục Lăng Phong.

Trên người bọn họ, cát vàng vô cùng nóng bỏng, căn bản cũng không có người đi hỏi đến.

Phanh!

Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế lấn người lên trước, một cước đá vào trên người Mục Lăng Phong. Mục Lăng Phong trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Ta lại bị Trần Thanh Đế đánh ngã?

Bị một phế vật đánh ngã?

Phế vật?

Trần Thanh Đế là phế vật?

Cái kia... ta đây là cái gì? Ngay cả một phế vật cũng không phải là đối thủ, ta lại tính toán cái gì? 

- Trần đại thiếu là phế vật, ngươi là vật gì?

Trong óc Mục Lăng Phong, vang lên thanh âm tràn ngập khinh thường, châm chọc của Viên Cầu.

Từng chữ, giống như là bàn tay hung hăng tát vào mặt Mục Lăng Phong.

Ngươi không phải là rất lợi hại sao? Không phải mắng Trần Thanh Đế là phế vật, khinh bỉ Trần đại thiếu sao? Vậy ngươi như thế nào bị một phế vật đánh bay?

Không có bất kỳ sức hoàn thủ?

Phốc!

Sắc mặt Mục Lăng Phong vô cùng khó coi, ngạo tâm bị đả kích nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.

Thổ huyết, không phải là vì thương thế!

Hoàn toàn là vì bị triệt để đả kích mà phun máu.

- Xem ra các ngươi là muốn cho Mục thiếu các ngươi... chết a.

Trần đại thiếu cũng không quay đầu, chỉ là một cước dẫm lên ngực của Mục Lăng Phong.

Ở dưới chân của Trần đại thiếu, Mục Lăng Phong muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại hoảng sợ phát hiện, căn bản là không cách nào làm được.

- Ngươi... ngươi nhanh thả Mục thiếu...

Bọn người Đổng Dĩnh xông lại, trong nội tâm trầm xuống, rất nhanh ngừng lại, không dám tới gần phía trước.

- Thả hắn?

Trần Thanh Đế nhíu mày, lại là một cước đá vào ngực Mục Lăng Phong, lạnh giọng nói ra: 

- Một người muốn đánh huynh đệ của ta tàn phế, ta sẽ bỏ qua hắn sao?

- Trần Thanh Đế, ta muốn giết ngươi.

Mục Lăng Phong trước mắt dữ tợn, hắn nằm ở trên cát vàng, phía sau lưng kịch liệt đau nhức, vô cùng nóng bỏng.

Cát vàng, đây chính là bảy tám chục độ a.

Dù thực lực của Mục Lăng Phong không tệ, nhưng, cuối cùng cũng chỉ là huyết nhục chi thân.

Trong sa mạc chỉ chừng hơn năm mươi độ, nhưng cát vàng hấp thu ánh mặt trời, đây chính là bảy tám chục độ, ai chịu được a?

Mục Lăng Phong không có kêu thảm thiết liên tục, cái kia đã rất không tệ rồi.

Mặc dù nói, trán hắn đổ mồ hôi lạnh điên cuồng, sau lưng đã truyền ra mùi thịt nướng nhàn nhạt.

- Giết ta?

Trần Thanh Đế cười lạnh không thôi, dưới chân dùng lực, Mục Lăng Phong quyết đoán lâm vào trong cát, thân thể cùng cát vàng cân bằng rồi.

Ban đầu, chỉ là phía sau lưng bị cát vàng nhiệt độ cao làm phỏng, lần này, hai bên cũng bị liên quan đến rồi.

- Hấp...

Cảm thụ được nhiệt độ cao bảy tám chục độ, Mục Lăng Phong nhịn không được hít sâu một hơi, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, cắn chặt hàm răng, một câu cũng nói không nên lời.

- Trần Thanh Đế, ngươi nhanh thả Mục thiếu ra, nếu không chúng ta quyết sẽ không bỏ qua ngươi.

Nhìn thấy bộ dáng Mục Lăng Phong thống khổ, Đổng Dĩnh vô cùng đau lòng, cắn răng mở miệng.

Nhưng mà, Trần đại thiếu lại bất vi sở động.

Giết Mục Lăng Phong?

Đó là phải làm.

Bất quá, trước hết để cho Mục Lăng Phong cảm thụ nhiệt độ trong sa mạc thoáng một phát, đó cũng là rất tốt.

Mục Lăng Phong muốn giết Trần Thanh Đế, cũng quyết định muốn giết Trần Thanh Đế, đoạt lại Bùi Ngữ Yên. Nhưng mà, hắn không dám hiển nhiên giết.

Hiện tại Mục Lăng Phong còn không dám đánh mặt Trần gia.

Hiển nhiên giết Trần Thanh Đế, hậu quả kia không phải Mục Lăng Phong hắn có thể thừa nhận được, cho dù là Mục U Lam cũng không chịu nỗi.

Thật đáng buồn chính là, Mục Lăng Phong còn không biết, lão nương mà hắn dựa vào, Mục U Lam đã bị Trần Thanh Đế chém giết.

Giết Trần Thanh Đế, cái kia cũng không chỉ là đắc tội Trần gia, ngay cả Lâm gia, Viên gia cũng đắc tội.

Giết toàn bộ Lâm Tĩnh Nhu và Viên Cầu?

Móa!

Mục Lăng Phong càng thêm không dám.

Ăn hết tim gấu mật báo, hắn cũng không dám!

Nhiều truyền thông, phóng viên như vậy đều biết Mục Lăng Phong hắn xuất hiện.

Diệt khẩu?

Cái kia đã là không thể nào, vì mọi hình ảnh đã thông qua vệ tinh truyền về.

Mục Lăng Phong không dám giết Trần đại thiếu, nhưng mà, Trần Thanh Đế lại dám, một chút cũng không để ý. Trên đời này, không có người Trần Thanh Đế hắn không dám giết.

Dù là người này, bối cảnh lại cường hãn như thế nào, chỉ cần đáng chết, cho dù là trả một cái giá lớn, Trần Thanh Đế cũng sẽ giết.

Không chút do dự chém giết.

Giết chưa được, chờ lúc có đủ thực lực lại giết.

- Bùi Ngữ Yên, ngươi... cứu ta...

Mục Lăng Phong cảm giác mình giống như là trứng gà trước kia, sắp bị cát vàng chưng chín rồi.

Dưới loại tình huống này, Mục Lăng Phong chỉ có thể cầu khẩn, hơn nữa, hắn cũng tinh tường biết rõ, chỉ có Bùi Ngữ Yên mới có thể cứu được hắn.

Trọng yếu hơn là, Mục Lăng Phong rất rõ ràng, Trần Thanh Đế dám giết hắn.

Bởi vì, thân phận của Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào so sánh với Trần Thanh Đế.

Chết?

Mục Lăng Phong không muốn chết a.

Cũng không có ai nguyện ý đi chết.

Cầu Trần Thanh Đế?

Không nói đến Trần Thanh Đế căn bản là sẽ không bỏ qua hắn, coi như là bỏ qua, Mục Lăng Phong cũng quyết không cầu phế vật Trần đại thiếu này.

Phế vật!

Vĩnh viễn đều là phế vật.

Mục Lăng Phong căn bản là không cách nào tiếp nhận, mình ở trong tay Trần Thanh Đế, không có chút sức hoàn thủ nào!

Đánh lén!

Nhất định là bởi vì đánh lén!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK