Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên không cần phải ở trên người của bọn hắn lãng phí thời gian.

Mấy đạo hàn mang hiện lên, bốn người bảo trì thế công, ngừng lại, đứng nguyên tại chỗ. Nguyên một đám trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.

Lúc này, ở cổ của bọn hắn đều xuất hiện một miệng vết thương thật nhỏ.

Hiệu quả của Vô Ngân Thiền Dực Kiếm.

Thân kiếm mỏng như cánh ve, miệng vết thương cũng mỏng dọa người.

Bịch bịch...

Một nhóm bốn người, ngay ngắn ngã xuống đất. Thẳng đến chết, bọn hắn cũng không biết mình là chết như thế nào, chỉ là miễn cưỡng thấy được một đạo hàn mang hiện lên.

Nhanh.

Thật sự là quá nhanh.

- Vô Ngân Thiền Dực Kiếm, phẩm cấp vẫn là quá thấp, mỗi lần công kích, còn có thể hiện lên một đạo hàn mang, căn bản là không cách nào làm được không dấu vết.

Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu, đối với hàn mang xuất hiện, rất là không hài lòng.

Không dấu vết!

Muốn làm được triệt để không dấu vết, thì không để lại bất luận dấu vết gì mới được.

Đây mới thực sự là không dấu vết a.

- Xem lâu như vậy, có thể xem đủ rồi a?

Trần Thanh Đế cầm Vô Ngân Thiền Dực Kiếm trong tay, lông mày chau lại:

- Người Lịch gia, xuất hiện đi.

Từ một nơi bí mật gần đó, còn ẩn núp hai người, thủy chung không hiện thân.

Trần đại thiếu cũng không vội, giải quyết bốn người kia, mới kêu lên.

Hơn nữa, Trần đại thiếu có thể khẳng định, hai người trong chỗ tối kia, mới thật sự là người Lịch gia. Bởi vì người lúc trước nói bọn họ là người Lịch gia, Trần đại thiếu từ trên người hai người kia đã nhận ra một tia phẫn nộ cùng với khinh thường.

Phẫn nộ chính là bởi vì bọn họ giả mạo người Lịch gia, hãm hại Lịch gia.

Khinh thường chính là, có lẽ đều có một ý nghĩ: bốn cái các ngươi, cũng xứng làm người Lịch gia chúng ta? Chỉ là bốn rác rưởi mà thôi.

- Trần Thanh Đế, ngươi quả nhiên không tệ.

Trần đại thiếu vừa dứt lời, hai gã thanh niên nam tử hơn ba mươi tuổi, lách mình mà ra, cũng không có che mặt.

Hai tên này đều là người Lịch gia.

Mục đích tới đây, là giết Trần Thanh Đế.

Đương nhiên, hai người bọn họ đều không có đem Trần đại thiếu để vào mắt, cho rằng chỉ là giết Trần Thanh Đế, ở đâu cần nhiều người như vậy, lao sư động chúng như thế?

Hai người bọn họ là đủ.

Cho nên, bọn hắn vụng trộm tự tiện hành động.

- Trần Thanh Đế, thực lực của ngươi không tệ, bất quá, cũng chỉ là có thể chém giết mấy phế vật mà thôi.

Một người trong đó khinh thường nói:

- Vốn hết thảy đều rất tốt, ngươi có thể tiếp tục làm Trần gia đại thiếu gia của ngươi. Đáng tiếc, ngươi quá nhiều chuyện rồi.

- Bởi vì Nhà máy Sắt Thép Chu thị?

Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:

- Lịch gia thiếu gia bị ta đánh kia, có lẽ không có năng lực điều động các ngươi a?

- Đều nói Trần Thanh Đế là một thiếu gia ăn chơi, là phế vật, lại không nghĩ rằng, còn có chút tiểu thông minh.

Một nam tử khác xem thường nói:

- Phế vật bị ngươi đả thương kia, cũng có tư cách bảo chúng ta động thủ?

- Xem ra ở sau lưng của các ngươi, còn có một Lịch gia thiếu gia địa vị không tệ. Bất quá...

Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, nói ra:

- Nơi này là Hoa Hạ, không phải nước Mỹ.

- Mặc dù không phải nước Mỹ, giết ngươi, không có người biết rõ, ngươi cũng là chết vô ích.

Một gã Lịch gia trong đó gầm nhẹ:

- Tốc chiến tốc thắng, thực lực Trần Thanh Đế không kém, không thể khinh địch.

Nói xong, hai người kia ngay ngắn động thủ.

Đáng tiếc chính là, bọn hắn y nguyên đánh giá thấp thực lực của Trần Thanh Đế, hoặc là nói, đánh giá bọn hắn quá cao. Kỳ thật, chính thức rác rưởi chính là bọn hắn.

Y nguyên chỉ là hiện lên một đạo hàn mang, hai người quyết đoán bị giết.

Kết quả của bọn hắn, cùng bốn người trước kia không có bất kỳ khác nhau, ngay cả góc áo của Trần đại thiếu, cũng không có chạm tới.

Đồ rác rưởi.

Oanh...

Ở bốn phía Trần đại thiếu, dấy lên Liệt Hỏa hừng hực, kể cả người Lịch gia, tổng cộng sáu cổ thi thể, lập tức bị đốt thành tro bụi, biến mất không thấy gì nữa.

Hủy thi diệt tích, tìm không được nữa rồi.

- Người Lịch gia đến, muốn động thủ. Hơn nữa, đối với Nhà máy Sắt Thép Chu thị, là tình thế bắt buộc.

Trần Thanh Đế lái xe, nhíu mày:

- Những chuyện này, cũng không phải ta cần quan tâm. Có Đoạn Thiên Môn, Nhà máy Sắt Thép Chu thị tạm thời không có nguy hiểm gì.

- Chỉ là, một phương thế lực này, đến cùng là người nào?

Tâm tư của Trần Thanh Đế, đã rơi vào trên người bốn tên kia, trong lòng thầm nghĩ:

- Ở Thượng Hải, bọn hắn xuất hiện, hiện tại lại xuất hiện. Không có bất kỳ đầu mối, tra không thể tra, giống như là lăng không xuất hiện vậy.

Người không biết không sợ!

Nhưng đồng dạng, địch nhân không biết, mới là đáng sợ nhất.

Nhâm Vô Tu là Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, là địch nhân cường đại nhất khi Trần đại thiếu đi vào địa cầu gặp được. Nhưng mà, Trần Thanh Đế cũng không sợ.

Dù sao, đã biết Nhâm Vô Tu, đã biết tu vi của hắn.

Cho dù tu vi lại cao, nhưng đã sáng tỏ rồi.

Mạnh thì có mạnh, cũng rất uy hiếp, nhưng Trần đại thiếu không sợ hãi cỡ nào, vì đây là địch nhân đã biết.

Nhưng mà một đám người kia, Trần đại thiếu là cái gì cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK