Mục lục
Cực Phẩm Tà Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiếp theo quảng cáo, sẽ ở Bắc Cực.

Bắc Cực?

Tất cả truyền thông đều chấn kinh rồi, phải biết rằng, coi như là người bán áo lông, cũng không dám thật sự chạy đến Bắc Cực chụp quảng cáo a.

- Viên đại thiếu, hiện tại là cuối mùa hè, nhanh như vậy liền định đẩy ra áo lông sao?

- Phải a, hiện tại đẩy ra quần áo chống lạnh, có phải quá sớm hay không?

. . .

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả tạp chí lớn không ngừng đem nghi vấn trong lòng mình nói ra.

Khục khục. . . Đương nhiên, Viên đại thiếu là một câu cũng không có nghe vào.

- Ta nghĩ, các ngươi còn không có minh bạch, tác dụng cùng hiệu quả của y phục Điều Hòa, không có lý giải chính thức, cái gì gọi là y phục Điều Hòa.

Viên Cầu giương mày lên, ánh mắt hào quang bốn sắc:

- Vẫn là câu nói kia, Điều Hòa y phục, đã có thể kháng nóng, lại có thể chống lạnh.

- Viên đại thiếu, ý của ngươi là nói, đồng dạng một bộ quần áo, ở trong sa mạc nhiệt độ cao bực này, sẽ không cảm thấy nóng, ở Bắc Cực là nơi cực hàn, sẽ không cảm thấy rét lạnh?

- Cái này. . . Điều này sao có thể?

- Trên đời này làm sao có thể có y phục như thế?

- Nếu như hết thảy đều thật sự, một năm bốn mùa, một bộ quần áo là có thể giải quyết vấn đề? Căn bản là không cần phân mùa gì rồi hả?

. . .

Khiếp sợ, các loại khiếp sợ!

Không tin!

Tất cả mọi người không tin.

Nhưng mà, trong sa mạc, bọn hắn đều đổ mồ hôi như mưa, mà Viên Cầu cùng Bùi Ngữ Yên, thậm chí là Trần Thanh Đế, Lâm Tĩnh Nhu, nguyên một đám không đổ mồ hôi chút nào.

Giải thích thế nào?

Điều Hòa y phục thần kỳ, đã sơ bộ hiện ra rồi.

Công hiệu kháng nóng.

- Đúng như các ngươi suy nghĩ, coi như là đi Bắc Cực, ta mặc bộ quần áo này, vậy là đủ rồi, căn bản không cần mặc y phục khác.

Viên Cầu vẻ mặt tự tin nói: 

- Hôm nay, quay chụp ở sa mạc chấm dứt, trạm tiếp theo, Bắc Cực!

- Không phải là khoác lác chứ? Một bộ quần áo đơn bạc như vậy, cũng có thể ở Bắc Cực mà không cảm thấy lạnh như băng sao?

- Nói giỡn sao? Cái này cũng quá thổi phồng a?

- Cũng có thể là thật sự, không thấy sao, ở trong sa mạc, chúng ta đổ mồ hôi như mưa, nóng không chịu nỗi. Ngươi nhìn xem, Viên đại thiếu béo như vậy, lại không có chảy xuống một giọt mồ hôi.

- Đúng, ít nhất cái Điều Hòa y phục này, ở phương diện kháng nóng đã phát huy chỗ thần kỳ.

- Ngày mai đi Bắc Cực, nếu như các ngươi định đi mà nói, vậy chuẩn bị quần áo chống lạnh một chút.

Viên Cầu nhíu mày, thản nhiên nói: 

- Ta chỉ nuôi cơm!

Cách đó không xa, Trần Thanh Đế cùng Lâm Tĩnh Nhu, đối với Viên Cầu là một hồi im lặng, quá trang bức rồi, quá khoe khoang rồi.

- Ngữ Yên, ngươi thật sự ở chỗ này.

Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn vang lên.

Mục Lăng Phong mang theo mọi người, rốt cục chạy tới.


- Đều là cao thủ.

Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt quét qua bọn người Mục Lăng Phong, trong lòng chấn động.

Kể cả Mục Lăng Phong ở bên trong, tổng cộng sáu người, đều không ngoại lệ, thực lực đều rất mạnh. Yếu nhất đúng là Mục Lăng Phong, so với Bùi Ngữ Yên còn mạnh hơn một chút.

Hơn nữa, mục tiêu của bọn hắn rất rõ ràng, là hướng về phía Bùi Ngữ Yên.

- Người này, cùng Mục U Lam có vài phần tương tự.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: 

- Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn hẳn là Mục Lăng Phong, con trai của Mục U Lam.

- Hừ!

Bùi Ngữ Yên đang chụp quảng cáo, hừ nhẹ một tiếng, đình chỉ quay chụp, nhìn cũng không nhìn Mục Lăng Phong, đi đến chỗ Trần Thanh Đế.

Bỏ qua.

Quyết đoán bỏ qua Mục Lăng Phong.

Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của Trần Thanh Đế, mà Trần đại thiếu trước kia lại chém giết mẹ của Mục Lăng Phong, Mục U Lam, đây chính là có cừu hận đấy.

Kể từ đó, Bùi Ngữ Yên há có thể để ý tới Mục Lăng Phong?

Không nói đến, Bùi Ngữ Yên căn bản là rất chán ghét Mục Lăng Phong, cho dù trước kia quan hệ không tệ, nhưng liên quan đến vị hôn phu của nàng, đó cũng là cừu nhân!

Hiện tại, trong nội tâm của Bùi Ngữ Yên, không có gì quan trọng hơn Trần Thanh Đế.

- Ngữ Yên. . .

Nhìn thấy phản ứng của Bùi Ngữ Yên, sắc mặt Mục Lăng Phong lập tức trở nên khó coi không thôi, vẻ mặt âm trầm, đi đến chỗ của Trần Thanh Đế.

Bọn người Đổng Dĩnh theo sát phía sau.

- Trần Thanh Đế, rất sớm nghe qua đại danh của ngươi, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.

Mục Lăng Phong đi đến trước mặt Trần Thanh Đế, cười lạnh không thôi:

- Ngươi cho rằng, ngươi xứng đôi với Ngữ Yên sao?

- Mục Lăng Phong, Ngữ Yên cũng là ngươi gọi hay sao? Mời gọi ta là Bùi Ngữ Yên. 

Không đợi Trần Thanh Đế mở miệng, Bùi Ngữ Yên ở một bên, lập tức phẫn nộ không thôi, lạnh giọng nói ra.

Cũng dám nhục nhã vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên nàng, Bùi Ngữ Yên há có thể nể mặt Mục Lăng Phong?

Ở dĩ vãng, bởi vì sư phụ Bùi Ngữ Yên, Mục U Lam, Bùi Ngữ Yên nhớ ân tình của sư phụ nàng, cho nên một mực đối với Mục Lăng Phong rất khách khí.

Mà sư phụ Bùi Ngữ Yên nàng, vậy mà vì dục vọng bản thân, vì con của nàng, không tiếc cầm sinh tử của Trần Thanh Đế, đến uy hiếp Bùi Ngữ Yên.

Ân tình?

Đã chặt đứt!

Hơn nữa, sư phụ ích kỷ kia của Bùi Ngữ Yên, đã bị Trần đại thiếu chém giết. Bùi Ngữ Yên há sẽ tiếp tục nể mặt người, cho Mục Lăng Phong ngươi mặt mũi?

- Ngữ Yên, ngươi. . .

Sắc mặt Mục Lăng Phong lập tức trở nên tái nhợt, phi thường khó coi. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, Bùi Ngữ Yên vậy mà sẽ đối với hắn như thế.

- Bùi Ngữ Yên, ngươi không nên quên, mẹ ta là sư phụ của ngươi, mà ngươi là sư muội của ta.

Mục Lăng Phong mặt âm trầm, lạnh giọng nói ra: 

- Làm sư huynh, gọi ngươi Ngữ Yên có gì không thể?

- Ngươi đã nói, ta là sư muội của ngươi, vậy thì gọi ta là sư muội, hoặc là Bùi Ngữ Yên.

Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng, ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, không hề để ý tới Mục Lăng Phong.

Sư huynh của Bùi Ngữ Yên?

Mục Lăng Phong bề ngoài giống như rất thích sư muội của hắn Bùi Ngữ Yên, bất quá, Bùi Ngữ Yên rất không chào đón hắn.

Nhìn thấy một màn này, phóng viên tất cả tạp chí lớn, tinh thần chấn động, thoáng cái không nóng nữa, như là đánh cho máu gà, vây đi qua.

Tin đồn!

Nhất là tin đồn trên mặt cảm tình của Bùi Ngữ Yên, đây chính là một chút cũng không có a.

Cho dù là cuối cùng chạy đến một Trần Thanh Đế, nhưng đó cũng là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên.

Hiện tại, chuyện xấu bày ở trước mặt.

Ai không hưng phấn?

- Đều nhìn cái gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian đi chuẩn bị quần áo, quần áo đơn bạc này của các ngươi, đi Bắc Cực, còn không chết cóng sao?

Viên Cầu đã đi tới, nói ra: 

- Ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ, tối hôm nay mười giờ xuất phát, người rớt lại phía sau, bỏ qua.

Oanh!

Viên Cầu mới vừa nói xong, tất cả truyền thông lập tức giải tán, ngay ngắn xông lên xe mà lúc trước bọn hắn đến, rất nhanh ly khai sa mạc này.

Chuẩn bị!

Thời gian không nhiều lắm a.

Đi Bắc Cực, không làm tốt biện pháp chống lạnh, đây chính là gặp người chết đấy.

Hơn nữa, Điều Hòa y phục ở phía trên kháng nóng, cho bọn hắn một cái kỳ tích, khiếp sợ lớn như vậy, đối với hiệu quả chống lạnh kế tiếp, tất cả tạp chí lớn đều phi thường chờ mong.

Bọn hắn đều muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích lần nữa.

Về phần thiết bị của những người này, Viên đại thiếu cũng không có tịch thu, không sợ bọn họ một mình tuyên truyền, chỉ sợ bọn họ không đem hết thảy nơi đây, tản đi ra ngoài.

Tuyên truyền, đó đương nhiên là không thể thiếu truyền thông.

Viên mập mạp, đã suy nghĩ oanh động sinh ra kế tiếp.

Tiền!

Rất nhiều rất nhiều tiền, cuồn cuộn mà đến.

Bán hết!

Điều Hòa y phục bán hết.

Những chuyện này, Viên mập mạp có đầy đủ nắm chắc cùng tự tin.

Lữ gia có tiền?

Dựa vào, ở trước mặt Điều Hòa y phục của Viên đại thiếu, cũng chỉ là cặn bã.

Một bộ y phục Điều Hòa, ít nhất một trăm vạn, còn sẽ có vô số người, phía sau tiếp trước xông lên, cướp mua, sợ mua không được.

Còn có phương thức gì vơ vét của cải tốt hơn cái này?

Tất cả truyền thông lớn nhỏ, tận mắt nhìn thấy kỳ tích, đồng dạng, Viên mập mạp cũng đem tất cả truyền thông lớn nhỏ, lợi dụng phát huy vô cùng tinh tế, còn một mao tiền cũng không mất.

Truyền thông tuôn ra tin tức, có thể đạt tới thái độ nhất trí, đây chính là rất khó.

Rất hiển nhiên, y phục Điều Hòa có thể đạt tới.

- Mục Lăng Phong đúng không?

Viên mập mạp nhìn Mục Lăng Phong từ trên xuống dưới, lông mày giương lên, nói ra:

- Ta không cần biết ngươi là người gì, hiện tại xéo đi cho ta, không nên quấy rầy lão tử chụp quảng cáo.

Vậy mà khiêu khích Trần đại thiếu?

Con mẹ nó, cái đó và khiêu khích Viên mập mạp hắn, có cái gì khác nhau sao?

Cái gì nghe danh không bằng gặp mặt?

Con mẹ nó, cái thái độ gì, có ý tứ gì? Nhục nhã huynh đệ lão tử, ngươi cũng xứng sao? Con mẹ ngươi.

- Xéo đi?

Hai mắt của Mục Lăng Phong híp lại thẳng tắp, lạnh giọng nói ra: 

- Ngươi bảo ai lăn? Mập mạp, ngươi có gan lập lại lần nữa?

- Oa kháo. . .

Viên Cầu toàn thân thịt mỡ rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, vẻ mặt trào phúng, bộ dáng hơi sợ không thôi nói ra: 

- Như thế nào, ngươi còn muốn đánh người? Làm ta sợ? Ta rất sợ đó a. . .

- Ta khuyên ngươi, tốt nhất không nên cử động, nếu không…

Lúc này, ánh mắt Trần Thanh Đế phát lạnh, đã rơi vào trên người Đổng Dĩnh:

- Ngươi sẽ chết vô cùng thảm.

Đổng Dĩnh hoàn toàn chính xác là muốn động thủ, nam nhân nàng thích, lại bị Viên Cầu nhục nhã, nàng có thể không phẫn nộ sao?

- Khẩu khí thật lớn.

Mục Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, nói ra: 

- Một cái phế vật, cũng dám ở trước mặt của ta hung hăng càn quấy? Trần Thanh Đế, ta nhìn ngươi là chán sống a?

Oanh!

Nói xong, Tinh Thần Dị Năng của Mục Lăng Phong kích xạ mà ra, âm thầm đánh lén Trần Thanh Đế.

Trên mặt Mục Lăng Phong, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Trần Thanh Đế, ngươi trong mắt của ta, chính là một phế vật, hôm nay bổn thiếu gia ta cho ngươi xấu mặt, xấu mặt trước mặt Bùi Ngữ Yên.

- Không biết sống chết.

Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang, trong lòng cười lạnh không thôi. Đương nhiên, trên mặt hắn lại không có bất kỳ biến hóa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK