Sắc mặt Tô Tâm Mạn nhất thời trắng bệch, mở lòng bàn tay ra, mồ hôi đã thấm ướt trong tay: "Hôm nay em không tới phá thai cũng không tới làm phẫu thuật cấy ghép Em đến để đưa chứng cứ ngày đó Kiều Y tìm người tới có ý đồ cưỡng hiếp em, còn có chính miệng cô ta thừa nhận Kiều Lộ là do cô ta làm hại, cái này là chứng cứ…”
"Đủ rồi!" Hoắc Diệp Thành gầm nhẹ cắt ngang lời cô: "Tô Tâm Mạn, Kiều Y đã bệnh thành như vậy, cô còn muốn biến cô ấy thành ra thế nào nữa thì cô mới vui vẻ?"
Vươn tay lập tức lấy được USB, dùng lực một cái đã ném nó ra ngoài cửa sổ
"Không được!" Tô Tâm Mạn chưa kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn công sức mấy ngày của mình đổ xuống sông xuống biển, xoay người muốn đi xuống lầu nhặt USB về
"Cô muốn đi đâu?" Hoắc Diệp Thành bắt lấy cô: "Chỗ nào cũng không được đi! Kiều Y còn chờ cô đi cứu!"
Tô Tâm Mạn nâng mắt, đột nhiên cười haha
Cô thật là khờ khạo
Hoắc Diệp Thành dù cho có một chút tin tưởng cô thôi, với năng lực của anh, tìm những video clip này cũng không khó
Là cô quá ngu ngốc, cứ cho rằng tìm được chứng cứ, anh sẽ tin tưởng cô
Cho một người mù xem chứng cứ, cho một người lòng đều đã mù quáng, làm nhiều như vậy, không phải làm chuyện ngu ngốc thì là cái gì?
Cô cười đến cực kỳ tuyệt vọng
Giống như đột nhiên quyết định chuyện gì đó, muốn nhẫn tâm cắt đứt toàn bộ
Vẻ mặt đó làm cho lòng Hoắc Diệp Thành lập tức hoảng loạng
Giống như ngay sau đó sẽ mất đi cô
"Hoắc Diệp Thành, có phải nếu em phá bỏ đứa bé này, làm phẫu thuật đem thận cấy ghép cho Kiều Y, hai chúng ta có thể không ai nợ ai nữa đúng không?" Tô Tâm Mạn chậm rãi nhắm mắt: "Kỳ thật Hoắc Diệp Thành, em không hề nợ anh cái gì? Em nói rồi, những cái này thật sự đều là do Kiều Y làm"
"Cô nợ Kiều Lộ"
Phải, anh căn bản cũng không tin cái chết của Kiều Lộ không liên quan gì đến cô, lòng của cô cũng vỡ vụn ra thành mảnh nhỏ
"Được, em đồng ý phá thai, làm phẫu thuật ghép thận, cũng không phải bởi vì em nợ anh cái gì, mà là, Hoắc Diệp Thành, đây là chuyện cuối cùng em làm vì anh"
Hai chữ "cuối cùng" này rơi vào tai Hoắc Diệp Thành khiến lòng anh đau đớn vô cùng, mà anh cũng cố không cẩn thận suy nghĩ vì sao lại đau như vậy
Chỉ là nghĩ đến đứa bé trong bụng cô là con của người đàn ông khác, lập tức liền mất đi toàn bộ lý trí
"Cô không nợ tôi? Cô nợ tôi cả đời cũng không trả hết!"
"Cũng phải, em yêu anh, có thể là đời trước em nợ anh, nhưng Hoắc Diệp Thành, hiện tại em không yêu anh nữa, nể tình em buông tha anh, anh có thể làm cho em một việc sau cùng được không?"
"Buông tha tôi?" Hoắc Diệp Thành hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng phiền muộn không nói ra lời
"Đúng! Em muốn buông tha anh" Cô cười ảm đạm: "Cho nên, em hi vọng trước khi vào phòng phẫu thuật, chúng ta ly hôn trước"
"Nằm mơ!" Hai chữ ly hôn này làm huyệt thái dương của Hoắc Diệp Thành giật liên tục, giật đến choáng váng phát đau: "Cô muốn cùng Thẩm Nhất Thanh đường đường chính chính bên nhau sao? Hừ! Tô Tâm Mạn! Cô mơ đi!"
Phải, anh đã từng nói, đời này cô chỉ có thể mãi sống trong địa ngục, anh làm sao có thể dễ dàng buông tha cô như thế?
Cô tuyệt vọng nhìn anh, rủ vai xuống, tay lại đột nhiên duỗi về phía bàn phẫu thuật bên cạnh, lấy dao phẫu thuật lập tức đặt lên vị trí thận
"Cô muốn làm gì?" Hoắc Diệp Thành muốn đi lên túm lấy dao trong tay Tô Tâm Mạn, lại nhìn thấy dao đâm vào bên trong một chút, hơi hơi chảy máu
"Ký thỏa thuận li hôn, chứng nhận ly hôn làm tốt, nếu không thì dao đâm vào trong, tổn thương đến thận, Kiều Y của anh cũng không cứu được, chuyện này có tính là em và cô ta cùng nhau chết chung không?"
"Cô bỏ dao xuống! Tôi ký!"
Anh vậy mà lại không muốn nhìn thấy cô làm tổn thương chính mình
Hoắc Diệp Thành nghĩ, dù có ký, chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể khiến cô ký lại giấy chứng nhận kết hôn, cô đừng nghĩ rời xa anh!
Nhưng vì sao anh lại không muốn để cô rời xa anh?
Anh không nghĩ nữa, chỉ cảm thấy đứa con trong bụng của cô, không phải là của anh, không thể giữ, chỉ cho rằng, người phụ nữ anh không muốn, người khác cũng đừng mong có được!
Tô Tâm Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kiều Y quả nhiên là điểm yếu của anh, buồn cười không?
Cuối cùng muốn ly hôn, còn cần đến cách này…
Cuối cùng ký xong thỏa thuận li hôn
Tô Tâm Mạn nằm trên bàn phẫu thuật, trên trần nhà, ánh sáng của đèn phẫu thuật chiếu vào mắt cô, cô lại mở to mắt quật cường đối chọi với ánh sáng chói lòa kia