"Không phải áy náy là cái gì?" Thẩm Nhất Thanh cũng nổi giận: "Chẳng lẽ là vì yêu? Đừng đùa nữa Hoắc Diệp Thành, nếu thật sự yêu cô ấy, ngày đó vì sao không cứu cô ấy? Đừng nói cô ấy chết đi rồi anh mới phát hiện anh yêu cô ấy sao"
"Đúng, tôi yêu cô ấy!"
Hoắc Diệp Thành từng bước đi tới gần Thẩm Nhất Thanh, bước chân có chút loạng choạng nhưng ánh mắt lại vô cùng chân thành và tha thiết Anh biết sự thật hơi muộn, anh hiểu dù có được tro cốt của cô cũng không thay đổi được gì
Nhưng vào lúc này, anh so với bất kỳ ai, đều muốn có được cô nguyên vẹn
Anh muốn một ngày nào đó thể được chôn cùng một chỗ với cô
Ngày nào đó, bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi?
Thẩm Nhất Thanh nhìn vẻ mặt chân thành của Hoắc Diệp Thành, lại vì ba chữ kia mà kinh sợ, châm chọc cười rộ lên: "Hoắc Diệp Thành, toàn bộ thế giới chỉ riêng anh không có tư cách nói ba chữ kia Anh không có tư cách!"
"Giao cô ấy cho tôi" Hoắc Diệp Thành đưa tay ra, muốn Thẩm Nhất Thanh đem hũ tro cốt giao cho anh
Thẩm Nhất Thanh lui về sau, khi anh cho rằng mình đã lùi đến bên cạnh vách núi thì vệ sĩ đi theo Hoắc Diệp Thanh ngăn lại đường lui của anh
"Anh không thể đưa cô ấy đi!"
"Tôi nhất định phải đưa cô ấy đi"
Cuối cùng vệ sĩ tiến lên đoạt lại hũ tro cốt Thẩm Nhất Thanh vùng vẫy lại thì bị người kìm chặt, trong mắt Hoắc Diệp Thành chỉ có Tô Tâm Mạn, cho dù cô đã hóa thành tro, ham muốn chiếm hữu của anh vẫn mãnh liệt, khiến anh rất giống kẻ điên
Thẩm Nhất Thanh biết mình tranh giành không lại với một kẻ điên
Chỉ có thể hướng về bóng lưng Hoắc Diệp Thành đang rời đi gào to: "Hoắc Diệp Thành, khi cô ấy còn sống thì anh không giữ lấy cô ấy, người đã chết còn làm những việc này làm gì? Có câu gì Mất đi mới biết quý trọng Hoắc Diệp Thành, anh không nghĩ tới đúng không, anh sẽ có ngày hôm nay! Anh vậy mà cũng có ngày hôm nay!!"
Hoắc Diệp Thành không xoay người nhìn anh ta, đưa tay vuốt ve hũ tro cốt
Trên đời có câu 'mất đi rồi mới biết quý trọng'
Những lời này khắc sâu vào tim anh
Trở lại biệt thự, nhóm người giúp việc nơm nớp lo sợ nhìn Hoắc Diệp Thành, chỉ thấy trong tay anh ôm một hũ tro cốt, như đang yêu thương món bảo bối vô giá
"Thiếu gia, để tôi cầm giúp cậu" Người giúp việc cẩn thận lên tiếng, muốn nhận lấy hũ tro cốt
Hoắc Diệp Thành khẩn trương ôm chặt hủ tro cốt vào lòng
Đề phòng ngẩng đầu nhìn người giúp việc một cái, không nói gì xoay người ôm hủ tro cốt đi vào phòng của Tô Tâm Mạn
"Tâm Mạn, chúng ta về nhà rồi"
Anh mang tro cốt của Tô Tâm Mạn về, trở lại nhà của họ
Ăn cơm cũng mang theo cô, ngủ cũng mang theo cô
Thức dậy liền lau chùi hũ tro cốt, đến lúc ăn sáng lại vì cô tự mình làm mì sợi
Bây giờ anh mới biết được, thì ra mỗi ngày cô thích dậy vào sáu giờ sáng, sáu giờ rưỡi sẽ làm đồ ăn sáng cho anh
Bảy giờ đem báo cho anh đọc, bảy giờ năm phút cô sẽ pha cà phê Blue Mountain anh thích nhất
Hiện tại đổi lại, mỗi sáng anh đều vì cô làm như vậy, dựa theo sở thích của cô rồi dần sống thành dáng vẻ của cô
Nhóm người giúp việc nhìn đến đều khiếp sợ cực kỳ
Đều cảm thấy cậu chủ nhà mình nhất định là bệnh rồi, mắc phải căn bệnh khó chữa nhất thế giới này là tâm bệnh
Đáng sợ hơn chính là bản thân hoàn toàn đắm chìm trong đó, làm không biết mệt
Anh không cho người giúp việc được vào phòng của Tô Tâm Mạn, vì anh sợ sẽ làm sự trang trí của căn phòng bị rối loạn, làm mất đi mùi hương của Tô Tâm Mạn
Giường trong phòng ngủ cũng được sắp xếp sạch sẽ
Giống như vẫn đang đợi chủ nhân của ăn phòng này quay về ở
Nhưng mà sau khi Tô Tâm Mạn ra đi được ba tháng
Hoắc Diệp Thành cuối cùng phải vào bệnh viện ở, thần kinh suy nhược lại mất ngủ thời gian dài, không ăn uống đúng giờ nên bị xuất huyết dạ dày
Người đầu tiên đến thăm là cha anh, Hoắc Thành Sơn