Tô Tâm Mạn còn chưa vượt qua cơn sợ hãi, sững sờ nhìn Kiều Y
Kiều Y thần bí tiến đến bên tai Tô Tâm Mạn, cười man rợ nói: "Kiều Lộ không phải là tự mình nhảy xuống, là do tôi chính tay - - đẩy xuống, những người hãm hiếp chị ta, cũng là tôi tìm tới, giống như bây giờ…”
Kiều Y nói xong quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ rộng mở phía sau, tầm mắt lại nhìn về phía Tô Tâm Mạn: "Đêm nay, cô xuống đó cùng với chị ta chứ?"
"Cô điên rồi!?" Tô Tâm Mạn kinh hãi trừng to mắt, theo bản năng lùi về sau vài bước, trong đầu vẫn lặp lại lời nói của Kiều Y: Kiều Lộ không phải tự mình nhảy xuống? Là Kiều Y đẩy xuống? Kiều Y giết chị mình?
"Ha ha ha, tôi điên rồi, Kiều Lộ khó khăn lắm mới chết, nếu không có cô, Hoắc Diệp Thành đã sớm là của tôi, nhưng mà không sao, qua đêm nay, cô cảm thấy Hoắc Diệp Thành còn có thể muốn một con đàn bà bị năm gã đàn ông thay phiên nhau làm nhục không?"
"Cô! Cô không sợ tôi nói hết những việc này cho Hoắc Diệp Thành sao!?"
"Nếu cô còn sống mà nói cho anh ấy, cô có thể thử xem, anh ấy tin cô, hay là tin tôi, muốn thử một chút không?"
Nói xong, tay đã vươn tới đoạt lấy túi xách của Tâm Mạn, cầm điện thoại ra, khi Tô Tâm Mạn còn chưa phản ứng kịp, rất nhanh đã bấm số gọi cho Hoắc Diệp Thành
Điện thoại kêu rất lâu, mới truyền đến một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, xen lẫn âm thanh hỗn loạn trong quán bar đinh tai nhức óc
"Alo?"
Là giọng Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn dường như muốn nắm lấy cái gì đó, lớn tiếng kêu lên: "Hoắc Diệp Thành, cứu em, Kiều Y tìm năm người đàn ông muốn… làm nhục em!"
"Tô Tâm Mạn, tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng mong giở trò gì!"
"Em nói sự thật! Em sẽ chết, mau tới cứu…”
"Cứu cô? Ai tới cứu Kiều Y? Tô Tâm Mạn, đây là cô nợ Kiều Y! Cho dù cô có chết cũng là chết chưa hết tội!"
Tút tút tút -
Nói xong, điện thoại đã bị Hoắc Diệp Thành lạnh lùng cúp máy- -
"Hoắc Diệp Thành - -!!" Tô Tâm Mạn tuyệt vọng hô to với âm thanh tút tút tút kia
"Ha ha ha, thỏa mãn chưa?" Kiều Y cười nghiêng ngã, đứng dậy, ra lệnh cho năm gã đàn ông: "Lại vẫn ngây ra đó làm gì?"
Tô Tâm Mạn hoảng sợ cực kỳ, dùng lực đẩy những bàn tay ghê tởm đang tiến về phía cô ra, sau cùng vẫn là bị mấy gã đàn ông ép lui đến bên cạnh cửa sổ
Phía sau lưng gió lạnh hiu hiu, trước mắt là Kiều Y cười đáng sợ, năm gã đàn ông vẻ mặt bỉ ổi, còn có nét mặt Hoắc Diệp Thành chán ghét nhìn cô
Năm tầng, cô chết chắc rồi
Nhưng cho dù chết, cô cũng cần phải chết trong sạch…
"Kiều Y, cô sẽ không chết tử tế, sớm muộn gì cô sẽ gặp báo ứng!"
Cô vươn người nhảy lên, cơ thể không ngừng rơi xuống dưới, mãi đến khi truyền đến một trận đau thấu tim gan…
Lúc Tô Tâm Mạn tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra, trong mắt là một mảng trần nhà màu trắng, mùi nước sát trùng nồng nặc phả vào mũi cô
Ngực nhói, toàn thân giống như toát ra một loại đau nhức
Đau?
Cô còn chưa chết?
Cô vậy mà còn chưa chết!?
Kiều Y đâu? Không, Hoắc Diệp Thành đâu? Cô muốn nói cho Hoắc Diệp Thành, Kiều Lộ là do Kiều Y giết…
Nói sự thật cho Hoắc Diệp Thành, có lẽ anh sẽ không hận cô nữa, có lẽ, anh có thể dịu dàng liếc nhìn cô một cái!
Cổ Tô Tâm Mạn có nẹp cố định, đầu không cử động được, rất muốn nôn, khóe mắt có thể nhìn đến một nơi, loáng thoáng có thể nhìn thấy được một bóng người chập chờn…
Hoắc Diệp Thành nhìn cô một cái, vết thương trên người cô không hiểu sao lại làm anh phiền muộn, não chấn động nhẹ, tay trái gãy xương, bắp chân phải rạn xương cùng với vô số chỗ bầm tím… Anh trầm mặc hai giây, sau đó lạnh giọng nói: "Tỉnh rồi?"
Không biết vì sao, nghe hai chữ đó, nước mắt Tô Tâm Mạn không thể khống chế được mà chảy xuống
Toàn bộ lời muốn nói bị nghẹn ở trong cổ họng, một câu đều không nói nên lời
Cô thừa nhận mình cực kỳ vô dụng, vết sẹo khép miệng đã quên đau, quên Hoắc Diệp Thành hận cô như vậy, hận không thể khiến cô chết đi, làm sao có thể quan tâm sự sống chết của cô
Quả nhiên, Hoắc Diệp Thành giơ tờ giấy trong tay ra trước mặt cô: "Thỏa thuận li hôn đã xong xuôi, tôi đã hỏi bác sĩ, tay cô còn có thể cử động, có thể ký tên"