Đoạn đường vốn chạy nửa tiếng đồng hồ đã được rút lại còn mười lăm phút
Năm năm sau, Tô Tâm Mạn lại quay về nơi bọn họ từng sống
Toàn bộ vẫn như vậy, chỉ là cảnh còn người mất
"Đến đây đến đây, muộn thế này rồi" Chuông cửa ấn liên tiếp, người giúp việc chạy ra rất nhanh
Nhìn thấy Tô Tâm Mạn, vẻ mặt rất kỳ quái: "Cô cô cô chủ?"
"Hoắc Diệp Thành đâu?"
"Cậu chủ vẫn chưa về ạ" Người giúp việc nghe tên của cậu chủ từ miệng Tô Tâm Mạn, như vớt được bè cứu sinh, đột ngột nắm lấy cổ tay của Tô Tâm Mạn: "Cô chủ, tôi đi gọi điện thoại, cô vào chờ một lát"
Năm năm, cậu chủ sống ra sao bà rất rõ ràng, sống như một cái xác không hồn vậy Rõ ràng là một người còn sống khỏe mạnh, lại như cái xác không hồn, dần khô héo
Cậu chủ nếu nhìn thấy cô chủ quay về, nhất định sẽ rất vui vẻ
Người giúp việc nghĩ vậy, kéo mạnh Tô Tâm Mạn vào nhà
"Cô chủ, cô trở về thật là tốt quá, chúng tôi đều nghĩ cô" Người giúp việc liền ngừng lại, chuyển chủ đề: "Thôi không nói chuyện này nữa, cô chủ, tôi lấy nước cho cô uống, sau đó gọi điện cho cậu chủ"
Từ khi Tô Tâm Mạn bước vào nhà đã không khống chế nổi nước mắt
Hai mắt mông lung đẫm lệ, trước mắt lại như thước phim quay chậm
Tất cả đồ đạc trong phòng vẫn ở nguyên vị trí cũ, đây là do cô tự tay trang trí khi họ kết hôn, trong lòng vui mừng chưa từng nghĩ tới Hoắc Diệp Thành sẽ không thích
Cô về sau mới biết không phải Hoắc Diệp Thành không thích thiết kế của căn phòng, mà là không thích cô
Người giúp việc rót một cốc nước mang ra: "Tôi vừa gọi cho trợ lý Lâm nhưng không bắt máy, cô chủ uống nước đã, lát nữa tôi sẽ gọi lại"
Tô Tâm Mạn lén lau nước mắt, gật đầu
Người giúp việc thấy Tô Tâm Mạn chăm chú nhìn căn phòng, nhiệt tình giải thích: "Cậu chủ nói sẽ có ngày cô chủ trở lại nên không cho chúng tôi đụng vào cái gì cả, phòng trên lầu vẫn vậy Cậu chủ mỗi ngày phải ôn gối đầu của cô chủ mới có thể ngủ được"
"Anh ấy làm sao biết tôi sẽ trở lại?"
"Cậu chủ không biết, cũng cho rằng cô đã chết rồi, chỉ nói cô chưa uống xong canh Mạnh Bà thì sẽ nhớ về nơi mình từng ở, cho nên không cho ai động vào, cũng không chịu rời đi"
Người giúp việc nói xong, cảm xúc càng nghẹn ngào, cậu chủ là người chung tình, người mù cũng có thể nhìn ra được
Trên đời này sao có thể xuất hiện một người đàn ông yêu sâu đậm như vậy?
"A, trên bàn cơm là ba món ăn cậu chủ làm, mỗi ngày cậu chủ đều thức dậy lúc sáu giờ sáng, sáu giờ rưỡi làm một bát mì, cậu chủ nói cô thích ăn mềm, bảy giờ cậu chủ đi lấy báo, bảy giờ năm phút sẽ pha một cốc Blue Mountain Lúc đầu chúng tôi không hiểu, về sau mới biết đó là thói quen của cô chủ, sáu giờ thức dậy, sáu giờ rưỡi làm bữa sáng, bảy giờ đi lấy báo và bảy giờ năm phút pha cà phê"
Anh thật sự sống giống như cô…
"Trong khoảng thời gian này, mắt của cậu chủ không tốt lắm, đã không nhìn rõ nữa, hành động không còn nhanh nhẹn, nhưng thói quen mỗi ngày vẫn không thay đổi, mỗi ngày đều làm một bát mì, nói có một này, cô chủ trở lại là có thể ăn được rồi"
"Mắt anh ấy không tốt?" Tô Tâm Mạn ngạc nhiên
"Có một ngày cậu chủ trở về, mắt liền không nhìn thấy nữa, công ty nghe nói cũng giao cho người khác giúp xử lý, nhưng mỗi ngày đều ra ngoài đến khuya mới trở về, như hôm nay, tới giờ vẫn chưa về"
Tô Tâm Mạn nhớ khoảng thời gian này, chiếc Maybach luôn xuất hiện, không chỉ cô mà người trong thôn cũng thấy rõ chiếc xe này buổi tối thường xuyên tới đó
"Mắt Hoắc Diệp Thành không tốt từ khi nào?" Ngực Tô Tâm Mạn đột nhiên đau nhói, cô nhìn thấy, anh lại không thấy
"Sắp được năm tháng tháng rồi, qua sinh nhật của cô chủ một chút thôi ạ"
Môi Tô Tâm Mạn bắt đầu run rẩy, mắt cô cũng nhìn thấy từ lúc đó
Cho nên anh đem giác mạc của mình cho cô sao?
Tin tức tới bất thình lình khiến cô hít thở khó khăn, miệng cô mở rộng mà vẫn không thể thở nổi, ngực đau nhói, nước mắt vỡ òa
Anh đem giác mạt của mình cho cô, điên rồi sao?
Anh điên rồi sao?
Anh sao phải như vậy? Cô đã nói anh không nợ cô cái gì hết, vì sao phải làm vậy?
Bộ dạng này của anh, cô phải làm sao bây giờ?