Cô dâu đã đứng ở trước mặt chú rể Cha sứ mở kinh thánh, bắt đầu hôn lễ
"Chú rể Hoắc Diệp Thành, con có nguyện ý cưới cô dâu làm vợ, dù ốm đau hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, sẽ luôn chung thủy yêu thương cô ấy, che chở cô ấy không?"
Ánh mắt Hoắc Diệp Thành cực kì ôn nhu nhìn chăm chú hộp trắng trên tay cô dâu, "Con nguyện ý"
"Cô dâu Tô Tâm Mạn, con có nguyện ý gả cho chú rể, dù ốm đau hay bệnh tật, nghèo khó hay giàu sang, sẽ luôn chung thủy yêu thương anh ấy, ủng hộ anh ấy?"
Cô dâu không trả lời Mà đem hộp trắng kia giơ lên
Hội trường náo loạn
"Thì ra cô dâu tên là Tô Tâm Mạn"
"Ồ, vợ trước của ngài Hoắc cũng có tên như vậy, là trùng họ trùng tên sao?"
"Xem ra ngài Hoắc rất thích cái tên này"
Tô Tâm Mạn hít thở khó khăn, từ khi mắt cô không nhìn rõ, khả năng nghe liền tốt hơn, một âm thanh nhỏ cũng nghe được rõ ràng
Mà giờ phút này cô lại nghi ngờ tai của mình, kéo bác gái bên cạnh: "Bác ơi, bọn họ nói cô dâu đó tên là gì thế?"
"Hình như là Tô Tâm Mạn, cũng có chữ 'Mạn' giống con"
Bà mỗi ngày đều nghe dì Triệu gọi cô là Mạn nhi nên cũng không biết tên đầy đủ của cô
Tai Tô Tâm Mạn đau nhói, sự trùng hợp này khiến lòng cô không thoải mái chút nào
Cô đã cố gắng khiến mình quên đi, có lẽ năm năm anh đã quên cô, mà không chỉ cô, anh cũng bình thường trở lại
Cha sứ nhìn mọi người bên dưới, lễ phép hỏi: "Có ai phản đối buổi hôn lễ này không?"
Theo phong tục phương Tây, là phải được tất cả mọi người chúc phúc Nếu không được chúc phúc, hôn lễ không thành công thì sau này cuộc sống cũng không hạnh phúc
Hoắc Diệp Thành không để ý ánh mắt của bất kì ai khác, anh chỉ biết tổ chức hôn lễ xong sẽ là vợ chồng, thời điểm anh và cô kết hôn, anh vô cùng ân hận vì đã vắng mặt
Anh muốn hỏi ông trời một chút, nếu anh đền bù cho cô hôn lễ này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa, anh có thể gặp lại cô, anh lại có được cô không?
Dù ông trời tàn nhẫn với anh, anh vẫn muốn đền bù cho cô một hôn lễ
Một hôn lễ long trọng có một không hai như bây giờ
"Nếu không ai phản đối, mời chú rể trao nhẫn"
Hoắc Diệp Thành lấy nhẫn, đang chuẩn bị đeo
Chỗ ngồi khách quý đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn: "Tôi phản đối!"
Kinh thiên động địa
Mọi người đều nhìn về phía đó
Tô Tâm Mạn giờ đã chảy đầy mồ hôi, vừa rồi nghe cha sứ nói tên cô, khiến tim cô như sắp nhảy ra ngoài, cô cố thuyết phục mình, đó chỉ là trùng tên trùng họ mà thôi
Nhưng khi cô nghe được ba chữ 'Tôi phản đối', giọng nói quen thuộc kia khiến cô luống cuống
Cô không nhận lầm, đó là tiếng của Thẩm Nhất Thanh
"Tôi phản đối hôn lễ này, Hoắc Diệp Thành, Tâm Mạn không muốn cưới anh một lần nữa"
"Thẩm Nhất Thanh, anh lấy lý do gì để phản đối?"
"Cô ấy cưới anh ba năm, bị anh giày vò khổ sở, cô ấy muốn được tự do, Hoắc Diệp Thành, đem tro cốt trả lại cho tôi, tôi đã hứa với Tâm Mạn, sẽ rải tro cốt của cô ấy ngoài biển lớn, đã nhiều năm như vậy, anh buông tha cho cô ấy đi"
Tất cả khách quý đều rộ lên
Tro cốt?
"Trời ơi, tôi không nghe lầm chứ? Người ngài Hoắc muốn cưới chính là người vợ đã chết của mình, cho nên cô gái xinh đẹp kia không phải là cô dâu, mà chỉ phụ trách nâng hũ tro cốt mà thôi"
"Nói cách khác, hôm nay ngài Hoắc tổ chứ minh hôn, có chút đáng sợ, mà mình hôn còn có người muốn cướp"
"Sao tôi lại cảm thấy rất lãng mạn vậy chứ? Ngài Hoắc thật chung tình, dù cô Hoắc đã mất nhưng vẫn còn muốn hứa hẹn một đời một kiếp với cô ấy"
Tô Tâm Mạn cố áp chế tâm tình đang dậy sóng
Một đời một kiếp là lời hứa xa xỉ đối với cô, chỉ tiếc là đã muộn rồi
Thương tật trên người, nhắc nhở cô, dù có vết thương có lành cũng vẫn rất đau Cũng không dễ dàng lại vọng tưởng nữa rồi
"Bác ơi, con về trước, phiền người lát nữa đưa Tiểu Tích về giúp con"
Tô Tâm Mạn sợ nước mắt rơi xuống nhanh chóng nên vội vã nghiêng ngả xông ra ngoài
Dẫm trên bờ cát mềm mịn, gió thổi qua người khiến cô như lung lay sắp đổ
Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi đây thật nhanh
"Mẹ, mẹ, Tiểu Tích ở đây!"
Ngồi ở chỗ khách quý, Tiểu Tích thấy mẹ mình, biết mẹ đang tìm cậu bé nên lớn tiếng gọi cô
Lưng Tô Tâm Mạn cứng đờ, theo bản năng bước nhanh hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: trốn!