Tô Tâm Mạn đột nhiên hoảng sợ
"Tiểu Tích?" Cô hô to giữa đám đông: "Tiểu Tích, con ở đâu?"
Giữ lấy người bên cạnh hỏi: "Có nhìn thấy một cậu bé khoảng sáu tuổi không? Cao tầm tầm này…”
Người bị hỏi lắc đầu
Tim Tô Tâm Mạn thắt lại, hô to: "Tiểu Tích! Con ở đâu?"
"Tiểu Tích, con đừng dọa mẹ!"
Tô Tâm Mạn hoang mang lo sợ, đi khắp nơi tìm Tiểu Tích, trong lòng nóng như lửa đốt
"Đó có phải một cậu bé đáng yêu không? Tôi mới vừa mới nhìn thấy thằng bé đi ra ngoài"
Không biết người nào tốt bụng nhắc nhở một câu
Tô Tâm Mạn gần như là chạy ra theo hướng người tốt bụng kia chỉ
"Tiểu Tích! Tiểu Tích!" Tô Tâm Mạn vừa chạy vừa hô như người điên
Trong bệnh viện có một vườn hoa lớn, rất nhiều người đang ngồi, người nói chuyện, hút thuốc, còn có người bán hàng rong bán các món đồ chơi …
Nhưng mà không có Tiểu Tích
"Không hay rồi, có người muốn nhảy lầu" Không biết người nào hô một câu, tất cả đều sôi nổi ngẩng đầu nhìn về phía mái nhà
Lỗ tai Tô Tâm Mạn ong ong vang lên, cũng nhìn lên trên, trên tầng bảy, một bệnh nhân nữ ôm một thằng bé tầm sáu tuổi đứng ở trên lan can tầng thượng
Trong đầu ầm một tiếng, giống có thứ gì đó đột nhiên nổ tung, làm cho cả người cô choáng váng
Là Tiểu Tích!
Tiểu Tích bị một người phụ nữ ôm trong tư thế ép buộc
"Tiểu Tích!" Tô Tâm Mạn sợ hãi kêu to
"Mẹ, mẹ… Hu hu… Tiểu Tích rất sợ…” Tiểu Tích nói đứt quãng, bệnh nhân nữ một tay ôm đầu Tiểu Tích trong lòng mình: "Nói mau, mẹ mày là ai? Cha mày có phải Hoắc Diệp Thành không?"
Tòa nhà rất cao, Tô Tâm Mạn không nghe rõ người phụ nữ kia đang nói cái gì, cũng không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, cô bối rối không biết làm như thế nào cho phải
"Mau gọi cảnh sát!"
Tô Tâm Mạn lúc này mới phản ứng kịp cầm lấy điện thoại, ngón tay run rẩy gọi điện thoại, vừa gọi vừa đi tìm thang máy, cô muốn lên sân thượng cứu Tiểu Tích!
Gần như không kịp thở, chạy tới tầng cao nhất mới nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, thực ra là Kiều Y!
"Kiều Y? Sao cô lại ở đây? Cô muốn làm gì? Mau buông Tiểu Tích ra"
"Mẹ…" Tiểu Tích nhìn thấy Tô Tâm Mạn liền giãy giụa, cả người Kiều Y cũng hơi hơi loạng choạng
Bọn họ ngồi bên cạnh lan can, chỉ cần hơi ngả ra một chút sẽ ngã xuống
"Tiểu Tích đừng nhúc nhích, nguy hiểm!" Tô Tâm Mạn như ngừng thở, vội vàng an ủi Tiểu Tích
Cô sợ Tiểu Tích vùng vẫy chọc giận Kiều Y
"Tô Tâm Mạn? Cô còn sống? Cô vẫn còn sống?!" Nói xong cánh tay ôm Tiểu Tích càng chặt, ánh mắt căm hận như núi lửa phun trào
Tiểu Tích ngoan ngoãn nghe lời không dám động đậy, nức nở, cả người vì sợ nên càng run hơn
"Kiều Y, cô muốn làm gì? Nó chỉ là đứa bé, có chuyện gì cô cứ nhằm vào tôi, cô để thằng bé xuống, tôi đi qua thay nó?"
Kiều Y nhìn thoáng qua cậu bé cô ta đang ôm trong lòng, khuôn mặt giống Hoắc Diệp Thành như đúc, lắc đầu: "Nó có phải con của cô và Hoắc Diệp Thành không? Cô đừng tới đây! Nếu không tôi nhảy xuống cùng nó"
Cả người Kiều Y di chuyển một chút, Tô Tâm Mạn ngay lập tức lùi về sau: "Được, tôi sẽ không qua!"
Tô Tâm Mạn vừa lùi về phía sau vừa quan sát hành động của Kiều Y, cô không thể chọc giận Kiều Y
"Không ngờ mạng cô lớn như vậy, nghiệt chủng trong bụng cô vậy mà cũng còn sống…”
"Kiều Y, chúng ta nói chuyện, cô thả Tiểu Tích ra có được không? Nó chỉ là một đứa bé! Nó vô tội!"