"Để nó đi? Ai để tôi đi? Hoắc Diệp Thành nhốt tôi vào bệnh viện tâm thần, tôi không bệnh lại bị trở thành người bệnh thần kinh! Bọn họ lấy roi điện đánh tôi, dùng dao rạch mặt tôi, nhấn đầu tôi vào bồn tắm, cô có biết mấy năm nay tôi sống như thế nào không? Ai để tôi đi?" Kiều Y gầm thét
Trên sân thượng ánh mặt trời đã từ từ hạ xuống, chiếu sau lưng Kiều Y, vài vết sẹo giống như con rết xấu xí bò trên mặt
Ý thức được Tô Tâm Mạn đang nhìn sẹo trên mặt mình, Kiều Y đột nhiên kích động lên: "Tôi muốn gặp Hoắc Diệp Thành, tôi không có bệnh! Tôi muốn anh ta thả tôi ra khỏi viện tâm thần!"
Nghe đến đó, Tô Tâm Mạn đại khái biết trong năm năm qua, lúc không có cô đã xảy ra chuyện gì, thời gian đó cô cũng nghe qua vài chuyện của Kiều Y, đại khái là nói cô ta bị nhốt vào bệnh viện tâm thần…
Nhưng mà trước mắt Kiều Y lại có thể nhận ra Tô Tâm Mạn, có thể biểu đạt rất rõ suy nghĩ của mình…
Cho nên nói, Kiều Y không phải bị bệnh tâm thần, theo như lời cô ta nói, cô ta là bị Hoắc Diệp Thành đưa vào bệnh viện tâm thần, chịu sự hành hạ, cho nên Kiều Y hôm nay là đang chạy trốn
Thẩm Nhất Thanh nói hôm nay bệnh viện tâm thần có một bệnh nhân bỏ trốn, xem ra, người này là Kiều Y!
"Kiều Y, cô đừng kích động, tôi gọi điện thoại cho Hoắc Diệp Thành, bảo anh ấy tới gặp cô!"
Trong di động Tô Tâm Mạn không có số điện thoại của Hoắc Diệp Thành, cô vẫn lại là có thể thuần thục ấn mấy số, điện thoại rất nhanh thông được rồi
“Alo - - "
Đối phương chỉ là nói một chữ alo, Kiều Y đã bắt đầu kích động: "Hoắc Diệp Thành, anh bảo bọn họ thả tôi ra! Tôi không bị điên, tôi không có bệnh, anh thả tôi ra! Tôi biết trước kia là tôi có lỗi với các người, tôi nhận lỗi! Cầu xin anh thả tôi đi!"
Kiều Y lấy một hơi, tiếp tục nói: "Nếu anh không thả tôi! Tôi sẽ mang theo con trai của anh nhảy xuống! Dù sao ở lại đây tôi sống không bằng chết, còn không bằng chết đi"
"Cô Kiều, cô đừng kích động…”
"Anh không phải Hoắc Diệp Thành?"
"Ngài Hoắc … Hiện tại có việc, có chuyện gì có thể nói với tôi…" Giọng nói từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng
Cửa cầu thang đột nhiên xuất hiện một bóng người, là trợ lý Lâm
Phía sau anh ta vẫn còn một người, Tô Tâm Mạn tập trung nhìn vào, đáy mắt thoáng hiện lên thất vọng
Người kia không phải Hoắc Diệp Thành, có lẽ là trợ lý Lâm mang người đến đàn phán
Anh tuân thủ lời hứa của mình hoàn toàn, đến lúc này, anh vẫn không chịu xuất hiện
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Tâm Mạn không biết là nên khen ngợi Hoắc Diệp Thành giữ đúng lời hứa hay là nên oán hận anh
Trợ lý Lâm để người đàm phán nói chuyện với Kiều Y, chính mình đi tới bên cạnh Tô Tâm Mạn: "Cô Tô, đừng lo lắng, dưới lầu đã đặt đệm lót hơi, cho dù có nhảy xuống, cũng sẽ không nguy hiểm"
Tô Tâm Mạn lơ đễnh gật đầu, chỉ là cô không rõ, cô đã báo cảnh sát, nhưng mà tốc độ của trợ lý Lâm tại sao còn nhanh hơn cảnh sát?
Trong đầu liền nhớ đến chiếc Maybach màu đen kia
Trợ lý Lâm chột dạ giải thích: "Tôi… Tôi đúng lúc đi ngang qua, thấy được Tiểu Tích…”
"Hoắc Diệp Thành cũng ở đây?"
"Ngài Hoắc…" Trợ lý Lâm không biết trả lời như thế nào, cố gắng tìm lí do giải thích, lại nghe một tiếng thét kinh hãi
Đàm phán thất bại, Kiều Y cực kỳ kích động, ôm Tiểu Tích cùng nhảy xuống
"Tiểu Tích!" Tim Tô Tâm Mạn như đã ngừng đập, chạy tới, vươn tay muốn giữ chặt thằng bé, đáng tiếc chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tích nhanh chóng rơi xuống đất: "Không! Không! Không được!"