Tô Tâm Mạn cắn chặt môi dưới, răng cắn xuống khiến môi chảy máu nhưng cô lại không thấy đau
Cô luống cuống, cô đã thử quên anh đi năm năm, nhưng lúc này tất cả đều trở nên vô ích
"Cô chủ, điện thoại kêu, chắc là của trợ lý Lâm" Nói xong liền đi nghe máy
Một mình Tô Tâm Mạn trong phòng ăn, nước mắt đã sớm vỡ òa, bị những chuyện vừa rồi ảnh hưởng đứng không vững
Cô kéo ghế ra ngồi xuống Trước mặt là ba món ăn Hoắc Diệp Thành làm vào buổi sáng, đũa được đặt chỉnh tề trên bát, sớm đã nguội lạnh rồi
Mắt cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn không chớp mắt
Đây là Hoắc Diệp Thành làm, cô chưa từng nghĩ Hoắc Diệp Thành sẽ làm
Cô cũng không hy vọng xa vời một ngày nào đó có thể được ăn cơm anh nấu
Vô thức cầm đũa lên bắt đầu ăn
Một bát mì làm năm năm, hương vị thật ngon
Mặc dù đã lạnh, nhưng lại hâm nóng trái tim cô
Trong đầu hiện lên hình ảnh Hoắc Diệp Thành không nhìn thấy gì nhưng vẫn ở trong bếp làm mì cho cô
Vụng về, tức giận, nhưng cũng có thể thuần thục làm với tình ý tràn đầy, cô không biết dáng vẻ anh lúc đó thế nào, nhưng có lẽ vẫn hấp dẫn quyến rũ như trước?
"Cô chủ, đã nguội rồi, tôi giúp cô hâm nóng lại?"
Tô Tâm Mạn lắc đầu: "Trợ lý Lâm gọi sao?"
"Vâng, anh ta nói cậu chủ đang ở bờ biển, mỗi khi trời tối cậu chủ đều đứng ở đó hai tiếng đồng hồ, không cho ai quấy rầy, vậy nên"
Cho nên không đến gặp cô sao?
Cô vỗ vỗ mặt một chút, nói: "Chuẩn bị xe đưa tôi qua đó"
Xe chạy trên đường, tâm tình Tô Tâm Mạn lại đấu đá nhau
Trước đó chạy đến, cô vội vã tìm lời giải đáp
Bây giờ chay đi cô lại muốn nghe con tim mình, vội vã làm theo điều con tim mách bảo
Sóng biển vỗ vào vách đá, tạo thành những bọt nước trắng muốt huyền ảo
Dưới ánh trăng, biển lặng mà ung dung
Mỗi lần sóng vỗ như một lần đánh vào trong tim
Tô Tâm Mạn bước vội trên bờ cát, bờ cát sau một ngày được nắng chiếu lên ấm áp, mềm mịn, giày cô giẫm lên cát mềm bị lún xuống, cô dứt khoát cởi giày ra
Xe anh dừng ở chỗ không xa, trợ lý Lâm tựa người bên xe: "Cô chủ, ngài Hoắc ở đằng kia" Anh ta chỉ vào chỗ Hoắc Diệp Thành đang đứng
"Trợ lý Lâm, anh ấy thật sự đem giác mạc cho tôi sao?"
"Cô biết rồi sao?" Trợ lý Lâm chần chừ, "Ngài Hoắc không chỉ cho cô đôi mắt, ngài ấy còn dùng toàn bộ da trên người mình thay thế cho phần da bị bỏng của cô"
"Ngài Hoắc vẫn tuân thủ lời hứa, ngài ấy không gặp cô, không phải không yêu, mà là quá yêu, yêu nên không dám làm phiền cô, sợ lại mất cô lần nữa"
"Tối nay sao anh ấy lại không tới?"
"Lúc ngài ấy tiến hành phẫu thuật đem giác mạc cho cô đã gặp sự cố ngoài ý muốn, có lẽ mắt sẽ mãi mãi không nhìn thấy được nữa, nên"
Cho nên anh sợ mình trả giá đắt như vậy lại không có được đáp án mình mong muốn, lại sợ không cho cô được hạnh phúc vì thế mới nhường cô cho Thẩm Nhất Thanh sao?
Tô Tâm Mạn khổ sở rủ mắt xuống, Hoắc Diệp Thành, anh bảo em phải làm sao bây giờ?
Cô bước nhanh tới chỗ Hoắc Diệp Thành Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tô Tâm Mạn rất nhanh phát hiện bóng dáng cao ngất, sóng biển dịu dàng chà lên đôi giày của người đàn ông
Áo sơ mi trắng sạch sẽ, dưới cái cổ thon của anh là cổ áo chỉnh tề, cả áo không có lấy một nếp nhăn
Vạt áo tùy hứng bay bay theo gió, làm anh càng thêm quyến rũ
Dù không nhìn thấy mặt, cô vẫn biết đó là Hoắc Diệp Thành
Nghe tiếng bước chân, người đàn ông đột ngột quay đầu lại, một nửa gương mặt dưới ánh trăng trở nên nhu hòa, một nửa đối diện với Tô Tâm Mạn, trán cao, mũi thẳng như được gọt dũa cẩn thận, kèm theo đôi lông mi dài cao ngạo, vẫn hoàn mĩ giống như trước kia
Chỉ là đôi mắt thâm thúy giờ đã không còn chút linh hoạt và lạnh lùng nữa
Mắt anh thật sự không nhìn thấy được nữa rồi
"Ai đó? Trợ lý Lâm?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông chui vào trong tai, mắt Tô Tâm Mạn lại đỏ lên
Người đàn ông hơi nhíu mày: "Sao lại không nói gì?