"Con của tôi?" Thẩm Nhất Thanh đứng bật dậy, đẩy Hoắc Diệp Thành ra: "Tôi và Tâm Mạn không hề xảy ra chuyện gì, đó là con của anh!"
Đầu óc Hoắc Diệp Thành nổ tung một tiếng
"Thẩm Nhất Thanh, không nghĩ là anh còn đóng kịch tốt hơn Tô Tâm Mạn!"
"Tôi đóng kịch? Anh đang sợ hãi? Sợ đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi? A, tôi thật sự hy vọng là của tôi"
""
"Hoắc Diệp Thành, anh thật sự một chút cũng không xứng với Tô Tâm Mạn! Tự tay đưa cô ấy lên giường của tôi, bây giờ lại tự mình đưa cô ấy đi vào phá thai sao? Hoắc Diệp Thành, đó là con của anh! Tối hôm đó không hề xảy ra cái gì, đứa bé là của anh!" Nói xong, Thẩm Nhất Thanh đẩy anh ra lao vào phòng phẫu thuật
Hoắc Diệp Thành cũng kịp phản ứng lại, cùng Thẩm Nhất Thanh lao vào phòng phẫu thuật
Trong phòng phẫu thuật bừa bãi hỗn độn, một người cũng không có
Ngay cả Kiều Y cũng không thấy rồi
…
Lúc Tô Tâm Mạn tỉnh lại, toàn thân bị trói ở trên một cái ghế, không thể nào động đậy, cả mắt cũng bị một lớp vải che lại, không nhìn thấy cái gì
Chóp mũi ngửi thấy một mùi tanh ẩm ướt, cô biết nơi này không phải bệnh viện, đây là đâu?
"Tỉnh rồi?"
"Kiều Y?" Tô Tâm Mạn vùng vẫy thử cởi dây thừng trói tay: "Cô muốn làm gì? Thả tôi ra!"
"Tôi không thể giúp cô, bởi vì tôi cũng bị trói lại" Giọng điệu nói ra mười phần mập mờ
"Bị trói lại?" Dây thừng buộc thật sự rất chặt, Tô Tâm Mạn đã từ bỏ giẫy giụa, chỉ là nghe Kiều Y nói chính mình cũng bị trói chặt, trong chốc lát không hiểu là có ý gì
"Cởi vải che mắt của cô ta ra" Kiều Y không biết nói với ai
Rất nhanh, vải che mắt Tô Tâm Mạn được kéo xuống, trong mơ hồ, cô rốt cục nhìn thấy Kiều Y cũng bị trói ở trên một cái ghế như cô
"Cô muốn chơi trò gì đây?"
"Rõ ràng như vậy còn không nhìn ra sao? Chúng ta đều đã bị bắt cóc nha, chờ một chút Hoắc Diệp Thành sẽ tới cứu chúng ta" Kiều Y lắc đầu sửa lại cho đúng: "Không, nói đúng ra, là muốn tới cứu tôi"
Tim Tô Tâm Mạn run rẩy một trận, cô không có cách nào cãi lại, bởi vì cho dù Kiều Y không nói, cô cũng biết rõ Hoắc Diệp Thành sẽ cứu người nào
"Kiều Y, tôi và Hoắc Diệp Thành đã ly hôn, tôi và anh ấy đã không có quan hệ gì, cô thích Hoắc Diệp Thành, tôi tác thành cho cô… Không cần dùng cách này để chứng minh Hoắc Diệp Thành yêu cô bao nhiêu" Tô Tâm Mạn thử thuyết phục Kiều Y từ bỏ loại trò chơi điên cuồng này
"Cô là thật không biết dụng ý của tôi sao, có một câu, cô hẳn là đã nghe nói qua - - nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!"
"Cô thật sự là điên rồi!"
"Ai bảo cô biết quá nhiều bí mật của tôi" Dứt lời, Kiều Y sai người đem miếng vải đen cũng bịt mắt cô ta lại
Mắt Tô Tâm Mạn một lần nữa cũng bị che lại, trong bóng đêm, Tô Tâm Mạn nở nụ cười chua xót, cô biết Kiều Y không tính buông tha cho cô, cô nhớ tới đứa con trong bụng, nhẹ nhàng nói thầm trong lòng:
Con yêu, mẹ có lỗi với con, không thể cho con nhìn thấy thế giới này, thực xin lỗi, cha con có lẽ vứt bỏ chúng ta rồi…
Nước mắt thấm ướt miếng vải đen, tim đã bị nghiền nát thành mảnh vụn
Con yêu, đừng sợ, mẹ sẽ luôn bên con, kiếp sau, con vẫn là con yêu của mẹ có được không?
Bên kia, Hoắc Diệp Thành rất nhanh nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, đối phương yêu cầu một triệu tiền chuộc, hơn nữa uy hiếp nói không được báo cảnh sát, nếu phát hiện có cảnh sát sẽ lập tức giết con tin
Cả người Hoắc Diệp Thành đều ở trong trạng thái căng thẳng, anh bắt bản thân mình tỉnh táo lại, cũng nhanh chóng chuẩn bị tốt tiền chuộc
Thẩm Nhất Thanh lại cảm thấy chuyện này cực kỳ kỳ quái, nếu chỉ bắt cóc Tô Tâm Mạn, như thế rất có khả năng trước đó đã điều tra qua gia cảnh của cô, cho nên chỉ muốn lấy tiền chuộc lớn mà thôi
Nhưng nếu như ngay cả Kiều Y cũng bị bắt cóc, chuyện này có vẻ vô cùng kì lạ rồi
Chỉ là lúc này cứu người quan trọng hơn, nếu anh nói ra băn khoăn của mình, Hoắc Diệp Thành chưa chắc sẽ tin tưởng anh
Địa điểm thực hiện giao dịch là ở một cái nhà kho bỏ hoang ở bến cảng, khi Hoắc Diệp Thành và Thẩm Nhất Thanh đuổi đến nơi đã mười một giờ đêm, gió biển thổi lồng lộng
Mấy tên bắt cóc nhìn thấy Hoắc Diệp Thành và Thẩm Nhất Thanh, có chút khó chịu, dùng gậy chỉ vào Hoắc Diệp Thành: "Tôi đã nói, chỉ có thể một mình anh tới"
"Bạn tôi vừa uống rượu, vì muốn các anh thuận lợi lấy tiền chuộc, cho nên tôi lái xe đưa cậu ấy tới, yên tâm, chỉ có hai chúng tôi" Thẩm Nhất Thanh giơ tay lên ra vẻ đầu hàng, bày tỏ thành ý của mình
Hoắc Diệp Thành quả thật là có uống chút rượu, hai mắt màu đỏ tươi, chẳng qua tửu lượng của anh tốt, một chút rượu này với anh mà nói không là cái gì
Bọn cướp thấy Hoắc Diệp Thành có vẻ say rượu, không nghi ngờ nữa, bảo đồng bọn dẫn Tô Tâm Mạn và Kiều Y lên