• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không gả cho anh - Chương 30: Trông cô một đêm chưa ngủ




Dì Triệu đã xảy ra chuyện?





Cơ thể Tô Tâm Mạn giật thót, vội vàng hốt ha hốt hoảng từ trong nhà chạy ra, Tiểu Tích sợ cô lại đụng vào, dẫn cô, tránh được góc bàn bén nhọn





"Dì Triệu, dì Triệu xảy ra chuyện gì?"





"Sáng sớm dì Triệu theo mọi người lên thuyền ra biển đánh cá, kết quả gặp bão, thuyền bị lật rồi"





Tim Tô Tâm Mạn nhói lên nắm chặt tay người dân chài kia: "Vậy làm sao bây giờ? Có gọi người đi cứu bà ấy hay chưa?"





Dì Triệu lúc còn trẻ, chồng và con ra biển đánh cá, thuyền đụng vào đá ngầm, hai người gặp nạn





Dì Triệu cô đơn một mình sống tiếp, vào năm năm trước cứu cô, cưu mang cô như người thân





Hiện tại nghe được dì Triệu xảy ra chuyện, Tô Tâm Mạn gấp đến nỗi giống kiến bò trên chảo nóng





"Đã gửi tín hiệu cầu cứu rồi, nhưng bão sức gió giật cấp nười, hiện tại cứu viện không có cách nào tiến hành…”





"Cứu viện là chạy đua với thời gian, chờ cứu viện thì ngâm trong nước biển chỉ kiên trì được ba mươi giờ, vậy phải đợi tới khi nào? Anh đi cầu xin bọn họ cứu dì Triệu có được không…”





"Trên thuyền không chỉ có một mình dì Triệu, còn ba mươi con người nữa, hiện tại người nhà họ đều đã thúc giục đi cứu người, chỉ là sức gió lớn như vậy, ai dám ra biển nghĩ cách cứu viện? Sợ là mạng của chính mình cũng không giữ được"





Tô Tâm Mạn nghe xong tim đều giá thành máu loãng, nước mắt rốt cục không nhịn được lã chã rơi





Tại sao có thể như vậy?





Tối hôm qua cô nghe được dì Triệu nói muốn ra biển, nói muốn bắt cá nhiều một chút, kiếm ít tiền chữa mắt cho cô, cô nên khuyên can quyết đoán một chút!





Đều là vì cô hại dì Triệu





Nghĩ vậy, cô càng thêm khổ sở ngồi xổm xuống, tự trách không thôi





Nếu không phải vì cô, dì Triệu đã không vội vã kiếm tiền như vậy





Nếu không phải vì cô, trách nhiệm của dì Triệu cũng sẽ không nặng như vậy





Không! Không!





Cô muốn đi cứu dì Triệu





Nghĩ rồi đứng mạnh lên, lảo đảo lao ra cửa





Hoắc Diệp Thành nhìn Tô Tâm Mạn vẫn lúc nãy còn ra vẻ kiên cường, giờ phút này lại yếu ớt không chịu nổi kích động, tim anh vô cùng đau, anh ngăn cản Tô Tâm Mạn: "Em muốn đi đâu?"





"Không cần ngăn tôi, tôi muốn đi cứu dì Triệu!"





"Em như thế này làm sao mà đi cứu? Em là muốn đi chịu chết!"





"Năm năm trước, dì Triệu đã cứu mạng tôi, mạng của tôi là của bà, dù là chịu chết, tôi cũng phải đi cứu bà ấy! Anh không cần ngăn tôi, buông ra!"





Hoắc Diệp Thành không những không rời, mà ôm cô càng chặt hơn: "Em đừng đi, ở trong này đừng đi đâu, anh phái người cứu bà ấy"





Lúc này Tô Tâm Mạn giống một tấm bèo trôi nổi, cô hoang mang lo sợ, cô biết, Hoắc Diệp Thành là hi vọng duy nhất cứu dì Triệu, túm chặt anh: "Cứu dì Triệu, Hoắc Diệp Thành, cứu dì Triệu"





Hoắc Diệp Thành ôm chặt cô: "Được, em đừng khóc"





Nghe chữ đó, tim Tô Tâm Mạn căng thẳng đến cực hạn, bỗng dưng buông lỏng xuống, cả kinh sợ hãi, làm tinh thần cô rốt cuộc không chống đỡ nổi, cả người hôn mê bất tỉnh





Hoắc Diệp Thành đưa Tô Tâm Mạn đến bệnh viện trước, đồng thời liên hệ cứu viện, hơn mười cái máy bay không người lái, mấy chục chiến thuyền ca nô toàn bộ khởi động





Công tác cứu viện chạy thi với bão nhanh chóng được triển khai, nhưng bởi vì chịu điều kiện ảnh hưởng xấu của cơn bão, công tác cứu viện tiến triển khó khăn chồng chất…





Lúc Tô Tâm Mạn từ từ tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau





Trong mơ màng, ngửi được mùi nước sát trùng, đột nhiên nhớ tới dì Triệu, vội vàng ngồi dậy, phát hiện tay mình bị cái gì đó nắm chặt





"Tỉnh rồi?" Giọng nói cực kỳ mỏi mệt





Là Hoắc Diệp Thành?





Anh vừa rồi vẫn nắm tay cô?





Cô rút mạnh tay về, muốn xuống giường





"Em còn đang truyền nước, muốn đi đâu?"





"Truyền nước? Tôi đang ở bệnh viện?" Tô Tâm Mạn vội vã muốn đi, gỡ kim tiêm trên tay ra: "Không được, tôi phải đi về, tôi muốn đi tìm dì Triệu"





"Dì Triệu đã được cứu, đang truyền nước ở phòng bên cạnh" Hoắc Diệp Thành một lần nữa giữ Tô Tâm Mạn trở về: "Yên tâm, không có vấn đề gì lớn"





"Thật sao?" Lông mày nhăn lại của Tô Tâm Mạn rốt cục giãn ra: "Tôi muốn nhìn bà ấy"





"Nước sắp truyền xong rồi, chờ em truyền xong, anh đưa em đi nhìn bà ấy, được không?"





Giọng nói dịu dàng không giống Hoắc Diệp Thành, ý thức được tay Hoắc Diệp Thành vẫn đặt trên bả vai mình, thân thể mạnh mẽ lùi ra sau





Cô đã không còn thói quen anh đụng chạm cô như vậy





Động tác rất nhỏ của Tô Tâm Mạn phản chiếu trong mắt Hoắc Diệp Thành, anh biết muốn cô một lần nữa tiếp nhận anh cần phải từ từ, cho nên cũng không nói gì thêm, mà gọi ý tá tới





Truyền nước xong, ý tá giúp Tô Tâm Mạn rút đầu kim: "Giữ lại bông năm phút"





Tô Tâm Mạn giữ bông không yên hỏi: "Cô y tá, phòng bên cạnh có bệnh nhân tên Triệu Lệ Anh không?"





"Chắc cô hỏi bệnh nhân nửa đêm qua được vào đây hả? Bà ấy đang điều trị, truyền nước ở phòng bên cạnh, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, trước mắt vẫn còn hôn mê, nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại"





Y tá nói xong vụng trộm nhìn thoáng qua Hoắc Diệp Thành đứng cách đó không xa, bề ngoài xuất sắc khiến má cô ấy nóng lên: "May mắn là cứu viện kịp lúc, nếu muộn một chút thì nguy hiểm rồi"





"Tôi có thể đi thăm bà ấy không?"





"Có thể, bảo chồng cô đỡ cô đi đi, chồng cô đối xử với cô cũng thật tốt, trông cô một đêm cũng chưa ngủ"





"Anh ta…" Tô Tâm Mạn mở miệng muốn giải thích chút gì đó, nhớ lại đối với người xa lạ, giải thích có ích gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK