• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không gả cho anh - Chương 24: Cuộc đời này không còn cùng xuất hiện




Tim của anh bị hai chuyện trừng hợp kinh người này bóp chặt, hô hấp dồn dập, hai tay anh bắt lấy cánh tay của Tiểu Tích: "Mẹ của con tên là gì?"





Tiểu Tích hoảng sợ, nghĩ Hoắc Diệp Thành là bởi vì cậu bé lấy búp bê nên muốn tới làm phiền mẹ của cậu bé





Cậu bé lắc đầu nhất quyết không chịu nói





"Chú sẽ không trách con, nếu con nói cho chú biết, chú sẽ tặng búp bê này cho con, được không?"





Tiểu Tích lại lắc đầu





"Vậy con nói cho chú biết, mẹ con trông như thế nào, chú sẽ tặng búp bê này cho con"





"Thật vậy ạ?" Tiểu Tích ngửa mặt lên, ánh mắt sáng lấp lánh mong chờ, nhưng rất nhanh lại tối đi: "Thôi ạ"





Hoắc Diệp Thành ngây ra một lúc, anh vừa nghe mọi người nói mẹ của cậu bé là một người xấu xí





"Búp bê này thật sự rất giống mẹ con sao?"





"Vâng, đặc biệt là đôi mắt, mắt của mẹ con vừa đen lại sáng, nhưng không thể nhìn thấy"





Ha ha ha - -





Mọi người có mặt nơi đây đều cười lớn Vừa xấu lại còn mù, Hoắc Diệp Thành thở dài, chắc chỉ là trùng hợp





Anh không kìm được tiến lên xoa tóc của Tiểu Tích, có lẽ trong tiềm thức của cậu bé, mẹ chính là người đẹp nhất trên thế giới





"Cô dâu của chú cũng xinh đẹp như vậy sao?" Tiểu Tích tò mò hỏi





Hoắc Diệp Thành ngạc nhiên: "Muốn nhìn sao?"





Tiểu Tích gật đầu





Hoắc Diệp Thành ra lệnh cho vệ sĩ đưa Tiểu Tích đến ngồi ở hàng đầu tiên dành cho khách quý Tiểu Tích ôm búp bê trong lòng, cậu bé muốn nói với mẹ, mẹ ở trong cảm nhận của cậu bé còn đẹp hơn rất nhiều so với búp bê này





Hành khúc đám cưới lãng mạn vẫn vang lên rất êm tai





Bóng dáng cao ngất của Hoắc Diệp Thành kiên định đi về phía cha sứ, xoay người khẩn thiết nhìn về phía cổng hoa đợi cô dâu





Cô dâu chưa xuất hiện đã khiến toàn bộ hội trường sôi sục Mãi cho đến khi một chiếc xe trắng dừng lại ở thảm đỏ, một đôi giày cao gót lộ ra, cô gái xinh đẹp cao gầy mặc áo cưới màu trắng, gió thổi qua khiến làn váy của cô nhẹ bay theo, như tiên nữ hạ phàm, trong tay cô theo một chiếc hộp màu trắng





Sự xuất hiện của cô dâu khiến toàn hiện trường xôn xao, hàng rào vệ sĩ khó khăn ngăn lại, vài lần suýt nữa không thể kiểm soát được





"Đẹp quá!"





"Là ai vậy? Cứ nghĩ đó là một minh tinh, không nghĩ đến còn đẹp hơn cả minh tinh"





"Tiểu Tích? Con đâu rồi?" Trong đám người đột nhiên xuất hiện một hình bóng lảo đảo, trái ngược hoàn toàn với không khí của hội trường





Mắt cô chắc là không thấy được nên chỉ có thể dùng tay mò mẫm, không cẩn thận va vào người khác, khiến họ cảm thấy như dịch bệnh tản ra, có lẽ đã bị gương mặt đáng sợ của cô gái này dọa





Tô Tâm Mạn cực kì lo lắng, dì Triệu vẫn không đưa Tiểu Tích về, cô sợ Hoắc Diệp Thành nhìn thấy Tiểu Tích, lo lắng quá mức cô liền chạy ra ngoài đi tìm





"Mạn nhi, con sao lại tới đây? Dì Triệu đâu?"





Tô Tâm Mạn nghe ra đó là giọng của bác hàng xóm nhà bên cạnh, lập tức giữ lấy tay bà: "Tiểu Tích không biết đi đâu, dì Triệu đã đi tìm mà vẫn chưa về, có lẽ đang tìm ở chỗ khác, bác có thấy Tiểu Tích nhà con không?"





"Tiểu Tích ở bên trong đó, ngồi hàng đầu của khách quý kìa"





Đầu Tô Tâm Mạn như bị nổ tung, Tiểu Tích sao có thể ngồi ở đấy? Hoắc Diệp Thành đã thấy thằng bé sao? Sẽ không phát hiện ra gì chứ?





"Mạn nhi đừng vội, hôn lễ kết thúc bác sẽ đưa Tiểu Tích về, ở đây hỗn loạn, mắt con lại không nhìn thấy, chỗ này toàn là người sẽ khiến con bị thương"





"Hôn lễ… bắt đầu rồi sao?"





"Vừa mới bắt đầu, cô dâu cũng khá đẹp, da trắng thật… Kẻ có tiền, luôn thích tổ chức hôn lễ theo phương Tây, bác đoán cái hộp trong tay cô dâu chắc là đựng nhẫn, chiếc nhẫn kia chắc là rất to"





Cô dâu xinh đẹp trên tay cầm một hộp hình vuông màu trắng, chắc là đựng nhẫn kim cương, tất cả mọi người đều đoán chiếc nhẫn này có viên kiêm cương to như trứng bồ câu





Tô Tâm Mạn cười chua xót, trôi qua năm năm, lúc cô nghe được tin Hoắc Diệp Thành kết hôn, cho rằng sẽ không sao cả nhưng nghe người khác nói xong, cô lại rất buồn





Hoàn hồn, bác hàng xóm bên cạnh vẫn đang vì cô miêu tả hiện trường hôn lễ: "Cô dâu thật may mắn, con biết không, hôm nay là ngày nhuận, tháng nhuận, năm nhuận, vài năm mới có một ngày lành như vậy, nếu kết hôn vào ngày này sẽ bền bỉ mãi mãi"





Bền bỉ mãi mãi





Không lâu trước Tô Tâm Mạn vẫn nghĩ sẽ có bền bỉ mãi mãi, khi cô gả cho Hoắc Diệp Thành cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ly hôn với anh, nhưng có một vài việc, không phải cứ cố gắng làm tốt, nhẫn nhịn thì sẽ đạt được kết quả mong muốn





Bền bỉ mãi mãi, chỉ mong lần này, cô và Hoắc Diệp Thành thật sự không bao giờ gặp lại nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK