Nụ cười của cô, nhợt nhạt lại vô lực, lộ ra sự tuyệt vọng
Nói ra bình tĩnh như thế, giống như chuyện đang nói chỉ là chuyện xảy ra với người khác
Hoắc Diệp Thành ngây ra, anh nhìn người phụ nữ trước mắt bị anh oán giận vô số lần vì không xuất hiện trong giấc mơ của anh, mà lúc này, cô đang đứng ở trước mặt một cách chân thực, gần trong gang tấc, lại giống như xa cách mãi mãi
Loại lạnh nhạt này gần như làm đau mắt Hoắc Diệp Thành, anh muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng chỉ nói ra ba chữ: "Thực xin lỗi…”
"Anh không sai, toàn bộ lỗi đều là vì lúc trước tôi lựa chọn cưới anh"
"Tâm Mạn, anh biết trước kia anh trách lầm em, có thể cho anh cơ hội bù đắp không, theo anh về đi…”
"Trở về với anh để anh tiếp tục hành hạ tôi? Hoắc Diệp Thành, dù tôi nợ anh, cũng đã trả nợ, nếu anh cảm thấy còn chưa đủ, tôi đã thành như vậy, anh còn muốn thế nào?"
Tô Tâm Mạn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Hoắc Diệp Thành, buông tha tôi, coi như là lướt qua nhau đi, cũng là buông tha chính anh"
"Buông tha em? Anh buông tha em, ai buông tha anh?" Mặt Hoắc Diệp Thành xám như tro tàn
Năm năm qua, anh vượt qua như thế nào?
Người khác đều nói, Hoắc Diệp Thành điên rồi, ôm một đống tro cốt kia gọi là vợ, nói Hoắc Diệp Thành đã hỏng rồi, mỗi ngày đều ở trong phòng, bọn họ làm sao có thể biết, đó là căn phòng Tô Tâm Mạn đã từng sinh sống ba năm, nơi đó có hương vị của cô
Hương vị của cô đối với anh mà nói, là một loại thuốc phiện, căn bản không thể cai được
Hiện tại cô bảo anh buông tay?
Không, loại cảm giác tưởng mất mà lại có được, anh đã hưởng qua, sẽ không buông tay nữa
Cô muốn rời xa anh một lần nữa, mơ đi!
"Hoắc Diệp Thành, cái chết đã giúp tôi học cách buông tay, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường như vậy, nếu anh không muốn nhìn tôi lại chết một lần, buông tay đi"
Chữ "chết" này làm cho tim Hoắc Diệp Thành đột nhiên nhói lên, tay buông lỏng ra một chút
Anh muốn tới gần cô, lại sợ hãi, đau lòng vô cùng
Sợ cô giống nắm cát trong tay, nắm càng chặt thì rơi càng nhanh
Cuối cùng, anh vẫn buông cô ra, không phải từ bỏ, chỉ là tạm thời thả cô ra
Anh biết, quá đột ngột, Tô Tâm Mạn cần thời gian, nhưng anh tuyệt đối không cho cô né tránh
…
Về đến nhà, Tô Tâm Mạn khóa mình trong phòng, Tiểu Tích ở ngoài cửa gõ cửa: "Mẹ, Tiểu Tích biết sai rồi, Tiểu Tích không nên lén đi ra ngoài…”
Tô Tâm Mạn cuộn mình trong góc phòng, trước mắt là lửa lớn đầy trời, lửa màu đỏ nhuộm đỏ con ngươi của cô
Bàn tay Hoắc Diệp Thành giơ về phía Kiều Y, kéo Kiều Y ra sức chạy trốn, ném cô ở lại trong một vùng biển lửa kia
Đột nhiên cô cảm giác rất lạnh, cả cơ thể đều đang phát run
Năm năm, mỗi lần cô đều bị giấc mơ đáng sợ này làm tỉnh giấc
Giấc mơ này tạo thành bóng ma tâm lý cô cố gắng chôn vùi nó, mãi cho tới hôm nay Hoắc Diệp Thành xuất hiện, tự mình mở phong ấn ra
Không biết qua bao lâu, dì Triệu gõ cửa: "Mạn nhi à, có người tìm con, là một chàng trai"
Đèn trong phòng không mở, Tô Tâm Mạn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, dường như đã sớm đoán được, không chút suy nghĩ mở miệng nói: "Dì à, nói con không có ở đây"
Đang nói dở, ngoài cửa vang lên giọng người đàn ông: "Tâm Mạn, là anh"
Thẩm Nhất Thanh?
Tô Tâm Mạn mở cửa ra
"Tâm Mạn, anh là Thẩm Nhất Thanh"
Tay Tô Tâm Mạn nắm tay nắm cửa thật chặt, thì thầm: "Em biết"
"Anh tưởng suốt cuộc đời này chúng ta không thể gặp lại, Tâm Mạn, còn có thể nhìn thấy em, thật tốt" Thẩm Nhất Thanh vẫn giống như thường ngày, chủ động lên trước nhẹ nhàng mà ôm cô một cái
"Tâm Mạn, mang cả Tiểu Tích đi theo anh đi" Ánh mắt Thẩm Nhất Thanh yên lặng nhìn Tô Tâm Mạn: "Em đừng vội từ chối anh, hãy nghe anh nói đã"
Thẩm Nhất Thanh tinh tế quan sát thái độ của Tô Tâm Mạn, sẹo trên mặt đã che phủ kín bề ngoài vốn xinh đẹp của cô, tim âm ỉ đau, anh chậm rãi nói: "Hoắc Diệp Thành sẽ không bỏ qua em, nếu em không muốn cùng anh ta đi"
Tô Tâm Mạn khó nhọc hít thở, cô so với Thẩm Nhất Thanh biết rất rõ, Hoắc Diệp Thành đã biết chân tướng sự việc, lương tâm cắn rứt, muốn mang cô đi, bù đắp lại sai lầm
Cô sẽ không đi theo Hoắc Diệp Thành
Cũng muốn chạy trốn, nhưng chạy đến đâu đây?
Mặc kệ đi đến đâu, Hoắc Diệp Thành muốn tìm cô, cũng không khó
Tô Tâm Mạn lắc đầu: "Thẩm Nhất Thanh, vô ích thôi Chỉ cần anh ấy muốn tìm, dù đi đâu cũng vô dụng, huống hồ, vì sao em phải trốn anh ấy? Em đã không còn nợ anh ấy, không có quan hệ gì với anh ấy nữa, em không thẹn với lương tâm"