Tô Tâm Mạn bị Thẩm Nhất Thanh hỏi bất ngờ, nhíu mày, lắc đầu: "Thẩm Nhất Thanh, em không xứng với anh, anh không nên như vậy"
"Trong cảm nhận của anh, em là tốt nhất" Thẩm Nhất Thanh phủ định lời nói của cô, tay đặt nhẹ lên vai Tô Tâm Mạn: "Đừng vội từ chối anh, nếu không muốn quay lại với anh ta, có thể suy nghĩ về anh được không? Con em cần cha, em cũng cần một người đàn ông vì em xây dựng gia đình"
"Nhất Thanh Em" Thẩm Nhất Thanh dịu dàng như vậy khiến cô khó xử
"Không cần trả lời anh vội, anh đã nói cho em thời gian suy nghĩ, một tháng, một năm, năm năm, dù là cả đời, anh cũng đợi được"
Ánh mắt Thẩm Nhất Thanh vô cùng kiên định
Anh muốn cô được hạnh phúc, cô đã trải qua đau khổ, anh muốn cô quên hết toàn bộ, anh muốn đưa cô từ bóng tối ra ngoài ánh sáng
"Mẹ" Tiểu Tích điều trị tâm lý xong liền chạy ra ngoài lao vào lòng của Tô Tâm Mạn
"Để chú bế Tiểu Tích được không? Tiểu Tích càng lúc càng lớn rồi, mẹ sắp không bế nổi nữa" Thẩm Nhất Thanh vươn tay về phía cậu bé
Tiểu Tích lắc đầu
"Vậy chú bế con đi mua đồ chơi?" Thẩm Nhất Thanh biết rõ Tiểu Tích rất thích người máy Transformers, chiến xa thần thú, chiến thần tia chớp…
Tiểu Tích bĩu môi, suy nghĩ rồi gật đầu: "Được ạ, Tiểu Tích là sợ mẹ mệt"
Tô Tâm Mạn nựng má cậu bé: "Con chắc chắn là vì mẹ, không phải vì đồ chơi?"
"Đi nào, chú đưa con và mẹ đi ăn đồ ngon nhé?" Thẩm Nhất Thanh thấy Tiểu Tích đã không tránh né, đề phòng với mình, nên khẩn trương lấy lòng cậu bé lập tức
Không có Tiểu Tích, rất khó hẹn được Tô Tâm Mạn
Tiểu Tích nhìn mẹ
Tô Tâm Mạn vừa lúc nhìn cậu bé, vốn muốn từ chối, lại nhìn dáng vẻ muốn đi nhưng không dám nói của Tiểu Tích, cười cười: "Tiểu Tích muốn đi, vậy mẹ và chú cùng đưa con đi nhé?"
Tiểu Tích gật đầu
Pizza Hút hôm nay ít khách nên họ không cần đợi lâu, được phục vụ đưa tới bàn ngồi
Thẩm Nhất Thanh giúp Tiểu Tích gọi pizza, tôm viên và gà rán cậu bé nhất, còn gọi cho Tô Tâm Mạn món bò bít tết
"Muốn uống gì nào?"
"Canh nấm? Hay nước trái cây? Uống nóng được không?"
Tiểu Tích đầy mong đợi nhìn Tô Tâm Mạn: "Mẹ, con có thể ăn kem không?"
"Được" Tô Tâm Mạn gấp thực đơn lại đưa cho phục vụ
Phục vụ mang thức ăn lên rất nhanh, cô ấy cầm theo một hộp quà lớn: "Chào bạn nhỏ đáng yêu, hôm nay là sinh nhật của của hàng, các bạn nhỏ đến dùng bữa đều có quà"
Tiểu Tích mắt sáng lên, cậu bé thích nhất là BumbleBee*
BumbleBee*: là một nhân vật trong Transformers: Prime Là một robot biến hình, khi biến hình, sẽ trở thành chiếc xe hơi thể thao Urbana 500 màu vàng điểm những đường kẻ đen bên thân
Tô Tâm Mạn lại thấy kì lạ, từ khi nào Pizza Hut lại có hoạt động như vậy? Nhìn quanh bốn phía, các bạn nhỏ cũng không ít, trên tay đều cầm một món đồ chơi
"Cảm ơn" Tô Tâm Mạn nhận quà từ tay phục vụ
Thẩm Nhất Thanh nhíu mày, ngăn phục vụ lại: "Nếu tôi không nhìn lầm, Robot BumbleBee này giá rất đắt"
Phục vụ bị hỏi khó, cười cười: "Ngài nhìn lầm rồi, đây là món đồ chơi rất bình thường, dù phải cũng chỉ là hàng nhái, mỗi bạn nhỏ đều được tặng món quà tương tự, đây là thành ý của cửa hàng chúng tôi để cảm ơn khách hàng đã ủng hộ, mong quý khách nhận lấy"
Thẩm Nhất Thanh không quá am hiểu về Transformers nên không hỏi nữa
Anh cũng giống Tô Tâm Mạn, đối với việc tặng quà này có chút nghi ngờ
Nhưng nhìn Tiểu Tích vui mừng vì có được đồ chơi mong ước đã lâu, vậy mà quên hết chuyện không vui xảy ra lúc chiều, không còn gì tốt hơn chuyện này
"Tiểu Tích, ăn rồi hẵng chơi tiếp nhé?"
"Mẹ, con thấy siêu nhân thật giỏi!"
"Là giỏi chỗ nào? Là có thể biến thành người máy, hay là biến thành ô tô?"
"Vâng, đều làm được hết"
"Được rồi, ăn trước đã nha?"
Tiểu Tích mắt không rời món đồ chơi, một tay cầm pizza ăn
"Tâm Mạn, em cũng ăn đi" Thẩm Nhất Thanh tỉ mỉ thay Tô Tâm Mạn cắt thịt bò, cũng cắt cho Tiểu Tích một phần
Dưới ánh đèn ấm áp, hai người lớn cùng một đứa trẻ, không khí ấm cúng như một gia đình thực sự
Bên ngoài, một chiếc Maybach dừng ở ven đường Trợ lý Lâm đã quen với việc mỗi ngày đều tăng ca
Anh ta vừa nói chuyện với chủ cửa hàng Pizza Hut, rất không dễ mới khiến cậu chủ nhỏ nhận quà mà không đề phòng và áp lực
Anh ta thật sự đoán không ra suy nghĩ của ngài Hoắc
Rõ ràng không thể buông tay, vì sao không chịu đi gặp cô chủ?
Còn dùng cách vô cùng kỳ quái này để tặng món đồ chơi số lượng có hạn cho cậu Tiểu Tích
Nếu người biết nhìn hàng, nhận ra loại đồ chơi này, vậy có thể phát hiện điểm đáng ngờ, nhưng nhìn tình huống này, xem ra không ai biết, dù sao các bạn nhỏ trong cửa hàng đều có đồ chơi
Anh ta lấy ống nhòm nhìn vào bên trong, Tiểu Tích yêu thích không buông tay món đồ chơi đó, cô chủ và bác sĩ Thẩm đang nói chuyện vui vẻ, không khỏi đau lòng thay ngài Hoắc
Một người an tĩnh ngồi trên băng ghế sau, từ sáng đến tối chỉ ăn một mẩu bánh mì…
Giống như người bị vứt bỏ, cô đơn như vậy, lẽ nào định sống như vậy hết quãng đời còn lại?
"Nói" Hoắc Diệp Thành đột nhiên lên tiếng, giọng nói như vọng đến từ địa ngục
"Cậu chủ nhỏ cực kì thích món quà này"
"Tôi hỏi Tiểu Tích sao?"
"Bác sĩ Thẩm giúp cô chủ cắt thịt bò, mỗi miếng cắt khoảng hai centimeter"
"Cậu cảm thấy tôi muốn biết bác sĩ Thẩm đang làm gì à?"
"Cô chủ đang cười rất vui vẻ"
"" Hoắc Diệp Thành im lặng, ngón tay đặt trên đầu gối hơi giật: "Lái xe"
"…dạ, giám đốc" Trợ lý Lâm bị quyết định của Hoắc Diệp Thành chặn họng, anh ta không đoán được ngài Hoắc sao có thể bình thản như thế?