Tô Tâm Mạn trên người đã không còn nguyên vẹn, cô suy sụp ngồi ở cửa ra vào, đôi mắt trống rỗng cực kỳ
Hoắc Diệp Thành ngoại trừ chỗ khóa quần có chút nhăn nhúm uốn nếp, đồ Tây mặc trên người vẫn ngay ngắn thẳng thớm, giống như chuyện gì cũng đều không có xảy ra
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với chính mình, ánh mắt độc ác màu đỏ tươi: "Đừng tưởng rằng người yêu cũ của cô về nước, cô có thể cùng anh ta ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc, Tô Tâm Mạn, người phụ nữ lòng dạ ác dộc như cô, chỉ phù hợp vĩnh viễn sống trong địa ngục"
Hoắc Diệp Thành vì đảm bảo phẫu thuật cấy ghép thận an toàn, buộc Tô Tâm Mạn lại tiến hành kiểm tra một lần nữa
Thẩm Nhất Thanh mặc áo choàng trắng chăm chú trầm ngâm nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe, cả ngày không nói gì
"Làm sao vậy?" Tô Tâm Mạn mơ hồ có chút không yên, cô đồng ý với Hoắc Diệp Thành, giữ sức khỏe tốt nhất, đem thận cấy ghép lên người Kiều Y
Hoắc Diệp Thành buộc cô kiểm tra sức khoẻ toàn diện một lần nữa, ý của Hoắc Diệp Thành là sợ trong người Tô Tâm Mạn có bệnh tật gì đó, ảnh hưởng đến kết quả cấy ghép
Tô Tâm Mạn cười khổ, thấy vẻ mặt Thẩm Nhất Thanh nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ chính mình là thật sự có bệnh gì sao?
"Tâm Mạn, anh đề nghị em không tiến hành làm phẫu thuật ghép thận này" Thẩm Nhất Thanh vừa xem báo cáo, vừa lắc đầu: "Tình hình của em hiện tại không thích hợp"
"Tóm lại là làm sao vậy?" Tô Tâm Mạn có chút không hiểu
"Em mang thai rồi"
"Làm sao có thể?"
Như sét đánh giữa ban ngày
Tô Tâm Mạn đã không biết phải dình dung tâm trạng hiện tại của mình thế nào
Kết hôn ba năm, Hoắc Diệp Thành chưa bao giờ chạm vào cô, cho nên cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có đứa con thuộc về bọn họ
Mà khi biết trong bụng cô đã có con của bọn họ, có một niềm sung sướng vô hạn dâng trào
Cô có con với Hoắc Diệp Thành
"Có phải ngày đó?" Giọng nói lập tức ngưng lại, Thẩm Nhất Thanh ý thức được, ngày đó Hoắc Diệp Thành ở trong điện thoại nhục nhã Tô Tâm Mạn, chuyện đó không thể nhắc đến nữa, anh không thể để Tô Tâm Mạn lại bị đả kích, vì thế thay đổi đề tài: "Chuyện này, anh đề nghị em tốt nhất cùng Hoắc Diệp Thành bàn bạc lại một chút"
Tâm trạng Thẩm Nhất Thanh lúc này cũng cực kỳ phức tạp, ngay khi anh biết Hoắc Diệp Thành bởi vì chuyện của Kiều Lộ mà đối với Tô Tâm Mạn canh cánh trong lòng, thậm chí đến trình độ biến thái, về phương diện khác, anh cũng biết Tô Tâm Mạn yêu Hoắc Diệp Thành, thậm chí vì không muốn li hôn, đồng ý làm phẫu thuật hiến thận
Anh rất muốn nói: Tâm Mạn, ly hôn đi, cho anh cơ hội chăm sóc em và con em
Nhưng mà anh lấy tư cách gì mà nói đây?
Tô Tâm Mạn, cô gái ngốc nghếch này ở trong tình yêu chính là ương bướng
Gấp quá lại không được, chỉ có thể từ từ khuyên răn cô, bảo vệ cô, ở bên cạnh cô, anh tin tưởng một ngày nào đó, cô có thể nhìn đến anh đối với cô cũng cố chấp, cũng có thể cho anh một cơ hội
Một câu gọi tỉnh người trong mộng
Tô Tâm Mạn mờ mịt gật đầu, cầm đi báo cáo kiểm tra sức khỏe
Hoắc Diệp Thành là cha đứa bé, anh có tư cách biết chuyện cô mang thai
Cô muốn đi tìm Hoắc Diệp Thành, chỉ có thể đến phòng bệnh của Kiều Y
Kiều Y nằm ở trên giường bệnh, mặt mũi trắng bệch nhìn đến cô khi đó, vốn là ngẩn ra, lập tức cười đắc ý: "Đã lâu không gặp, chị Tâm Mạn, anh Diệp Thành nói chị gần đây bồi bổ cơ thể, chuẩn bị hiến thận cho tôi à"
Tô Tâm Mạn nhíu chặt mày: "Cô có phải sớm đã biết thận của tôi phù hợp với cô không?"
"Đúng vậy, trước kia nghĩ đến thận của cô trong cơ thể tôi, tôi liền cảm thấy ghê tởm, cho nên tôi để cho bác sĩ thay đổi kết quả nói không phù hợp, chẳng qua, tôi hiện tại đã nghĩ thông suốt, dựa vào cái gì tôi phải luôn nằm ở trên giường bệnh, mà cô vẫn sống an nhàn dễ chịu như vậy?"
"Sở dĩ cô nằm ở trên giường bệnh, tất cả đều là báo ứng cô nên có!"
"Ý trời cũng được, báo ứng cũng được, tôi cảnh cáo cô, mau chóng cùng anh Diệp Thành ly hôn, nếu không đừng trách tôi lòng dạ độc ác"
Tô Tâm Mạn lạnh lùng nở nụ cười: "Làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì trở thành cô Hoắc sao? Kiều Y, tôi cho dù chết, cũng nhất định không cho cô toại nguyện’’
"Ha ha ha, được thôi, tôi ngược lại là muốn nhìn cô có thể chống chọi được đến cùng hay không" Kiều Y cười cực kỳ lạnh lùng: "Đúng rồi, nghe nói cô mang thai rồi"
Tô Tâm Mạn cầm chặt kết quả kiểm tra: "Cô làm sao mà biết?"
Kiều Y không có trả lời cô, mà là đột nhiên từ trên giường đứng thẳng lên, rồi đột nhiên phịch một tiếng từ trên giường ngã xuống
Tô Tâm Mạn theo bản năng đi qua đỡ cô ta, nhưng lúc cô nghe được tiếng bước chân trầm ồn, lúc này liền hiểu được, Kiều Y lại đóng kịch rồi!