• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không gả cho anh - Chương 26: Anh nhận sai người




Tô Tâm Mạn chạy mất dép





Trên bờ cát không có ai, những người khác đều bận vây xem lễ cưới, chỉ có một mình Tô Tâm Mạn tách ra nên dễ bị trông thấy





Tuy Tô Tâm Mạn không nhìn thấy, nhưng Tiểu Tích gọi cô, nhất định sẽ gây chú ý





Cô không thể bị Hoắc Diệp Thành phát hiện





Nhưng mà, cô thật sự đã quên, bây giờ cô đã không phải cô của năm năm trước, trên người trên mặt đều là vết bỏng, cho dù Hoắc Diệp Thành thấy được cô, nếu cô xoay người lại đối mặt với anh, cũng chưa chắc sẽ bị nhận ra





"Mẹ" Tiểu Tích vừa chạy vừa gọi cô





Tô Tâm Mạn bởi vì chạy trốn quá nhanh, lảo đảo một cái rồi ngã sấp trên bờ cát, hạt cát cực kỳ mềm, hít đầy một mũi hạt cát, phía sau là một trận cười vang





Mấy đứa nhỏ lại càng hưng phấn cười to: "Xem kìa, quái vật ngã sấp một cái, thật xấu"





Tô Tâm Mạn chẳng quan tâm đầy người là cát, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về, mà khi cô đứng lên lần nữa, lại đụng vào một lồng ngực ấm áp, cả người bị nhốt chặt





"Tâm Mạn, là em sao?" Hoắc Diệp Thành gần như là chạy tới cùng lúc với Tiểu Tích, bóng dáng anh nhớ mãi không quên kia có hóa thành tro anh cũng nhận ra





Bên tai, truyền đến giọng nói khàn khàn của Hoắc Diệp Thành





Giờ phút này, thế giới trong lòng Tô Tâm Mạn yên lặng rồi





Cô, bị phát hiện ra rồi sao?





Tô Tâm Mạn dùng lực giãy giụa, Hoắc Diệp Thành không chịu buông tay, giống như lấy được món đồ chơi yêu thích đã lâu, ôm rất chặt, miệng vẫn lặp lại: "Tâm Mạn, là em? Là em sao? Là em trở lại sao?"





Ba câu hỏi liên tiếp này làm cho Tô Tâm Mạn vô cùng lo sợ, nhớ tới vết sẹo trên mặt mình, miễn cưỡng tỉnh táo lại, run giọng nói: "Anh này, xin anh buông ra, anh nhận sai người, tôi không biết anh"





Lưng Hoắc Diệp Thành đông cứng, khuôn mặt đầy vết sẹo kia dần dần rõ ràng trước mắt anh





Giọng nói cô gái khàn khàn như người bị vỡ giọng





Bề ngoài không giống, giọng nói cũng không giống, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia, tuy mù mà lại giống như đúc trong trí nhớ





Trong lúc này, Hoắc Diệp Thành chần chừ





Tô Tâm Mạn nhân cơ hội đẩy ra khỏi vòng ôm của anh, dắt Tiểu Tích đi





"Mẹ, cái chú kia làm sao vậy?"





"Chú ấy chắc là nhận sai người, Tiểu Tích, chúng ta về nhà"





"Tâm Mạn, anh biết là em!" Bóng dáng lại giống như thế, Hoắc Diệp Thành thất hồn lạc phách quay về phía Tô Tâm Mạn gầm nhẹ, giống như nóng lòng muốn được an ủi một chút





An ủi anh, Tô Tâm Mạn chưa chết, anh còn có cơ hội chuộc tội





Mặt Tô Tâm Mạn tái xanh, cô không thể quay đầu, không nói gì, chỉ cúi đầu nắm tay Tiểu Tích càng chạy càng nhanh, nhưng bóng lưng cô chật vật cực kỳ, càng như là chạy mất dép





"Đứng lại!" Hoắc Diệp Thành đột nhiên gọi bọn họ lại, vài vệ sĩ cũng rất nhanh chạy tới phía trước ngăn bọn họ





Phía sau truyền đến tiếng xôn xao của những người vây xem





Tô Tâm Mạn chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, hơi hơi nắm tay thành đấm, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi: "Anh này, tôi đã nói, anh nhận sai người rồi"





"Con của cô chưa được sự cho phép đã cầm búp bê trên xe hoa của tôi đi, tôi cần xác nhận thông tin của cha mẹ thằng bé một chút"





Tiểu Tích nghe được lời nói của Hoắc Diệp Thành, đỏ bừng cả khuôn mặt





Tô Tâm Mạn không nhìn thấy búp bê vải trong tay Tiểu Tích, chỉ có thể thăm dò hỏi:





"Tiểu Tích, con cầm búp bê?"





"Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, con muốn lấy ra tặng cho mẹ, chú Lý hàng xóm nói con gái đều thích búp bê…”





Hoắc Diệp Thành lại nghe được hai chữ sinh nhật, còn nữa mặt Tiểu Tích giống anh như đúc, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, ngược lại càng thêm chắc chắn





Tô Tâm Mạn lấy búp bê từ trong tay Tiểu Tích, đưa về phía Hoắc Diệp Thành: "Thật ngại quá, thằng bé không hiểu chuyện, tôi thay nó nhận lỗi với anh"





Hoắc Diệp Thành không nhận búp bê, mà nhìn cô chằm chằm: "Tôi không chấp nhận"





"Tiểu Tích, xin lỗi chú đi"





"Nhưng chú đã nói cho Tiểu Tích búp bê rồi"





Hoắc Diệp Thành cầm điện thoại ra: "Xem ra chuyện này cần để cảnh sát giải quyết"





"Không! Không cần!" Tô Tâm Mạn cuống quýt muốn kéo cánh tay anh, không thể gọi cảnh sát tới, Tô Tâm Mạn được coi là đã chết, mà bây giờ cô và Tiểu Tích không có thân phận, không hộ khẩu…





Hoắc Diệp Thành trở tay túm chặt cổ tay cô, một tay ôm cô vào trong lòng: "Tâm Mạn, anh biết là em, Tiểu Tích là con của chúng ta"





Tô Tâm Mạn bị Hoắc Diệp Thành ôm vào trong ngực, toàn bộ thân thể đều đã cứng lại, cô dùng lực đẩy cánh tay Hoắc Diệp Thành: "Anh này, anh thật sự nhận sai rồi, chuyện con tôi cầm búp bê của anh, tôi nhận lỗi với anh"





"Tâm Mạn, em muốn ép anh có phải không?"





Tô Tâm Mạn dùng lực cắn môi dưới, một giây sau lại nở nụ cười: "Hoắc Diệp Thành, Tô Tâm Mạn đã chết, chết trong vụ nổ kia, chết trong một lần lựa chọn của anh"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK