Ngón tay Tô Tâm Mạn dọc theo chiều dài của cây đậu đũa chuẩn bị ngắt đi, nghe được tiếng của dì Triệu, lỗ tai dựng lên nghe ngóng biết dì Triệu đang từ cửa tiến vào
Cô bỏ đậu đũa trong tay ra, đứng lên mò mép bàn muốn lấy ly nước ấm cho dì Triệu
"Con ngồi đi, dì không uống nước đâu" Dì Triệu đè bờ vai của cô xuống, dắt tay để cô cầm vào xấp tiền mặt: "Con sờ thử xem"
"Dì, tiền ở đâu vậy?" Giọng nói có chút khan khàn, như bị vỡ tiếng
"Con chưa nghe nói sao, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị tổ chức lễ cưới, bao toàn bộ chỗ này, không cho chúng ta xuống biển đánh cá, may mà cậu ta vẫn còn chút lương tâm cho mỗi người hai mươi ngàn"
"Dì nói ai kết hôn?"
"Hình như là Hoắc, hay Diệp Thành gì đó, cô dâu chưa biết là ai"
Tô Tâm Mạn như sờ vào đồ bỏng tay, rút mạnh tay về
"Sao vậy? Mạn Nhi?" Dì Triệu nghi hoặc hỏi
"Không sao ạ" Tay Tô Tâm Mạn lần mò lung tung trên bàn, muốn tìm đậu đũa tiếp tục nhặt, không lấy được mà còn khiến rổ đậu đũa đổ hết ra ngoài Cô ngồi xổm xuống muốn nhặt lại, cụng luôn trán vào bàn
Chật vật giống như xảy ra tai nạn giao thông
Dì Triệu giữ chặt tay cô, để cô ngồi xuống: "Sao lại xúc động vậy, con vào nghỉ ngơi đi, dì làm cho"
Bà không hỏi gì cả, nhìn mặt của Tô Tâm Mạn, trán bị đụng đỏ lên, vẻ mặt kích động, năm năm qua, đây là lần đầu tiên Mạn Nhi kích động như vậy
Năm năm trước, dì Triệu cứu được một cô gái bị bỏng toàn thân ở bên bờ biển, trên người và mặt đều là máu, cho rằng không thể cứu sống cô được, vết thương nghiêm trọng như vậy, cũng không có tiền đưa cô đến bệnh viện lớn
Đành phải đem ngựa chết cứu thành ngựa sống, đưa cô đến một ông thầy thuốc Đông già trong làng chữa trị, không nghĩ cô mạng lớn như vậy, da bị bỏng, trên mặt và cánh tay đều để lại những mảng sẹo lớn xấu xí, cuối cùng lại sống được
Cô gái kia chính là Tô Tâm Mạn
Mà khiến bà cảm thấy mạng lớn hơn, chính là đứa bé trong bụng cô…
"Dì vừa nói gì con có nghe thấy không?" Dì Triệu một bên nhặt đậu đũa, một bên hỏi
"Nói gì ạ?"
"Dì nói mấy hôm nữa sẽ đưa con đi bệnh viện khám mắt"
"Không cần đâu dì, dì cứ giữ lấy tiền này, về sau còn có việc dùng đến tiền, mắt con không sao cả, con quen rồi"
"Chữa khỏi mắt thì sau này có thể ra biển phụ giúp dì, con bây giờ không thấy được cái gì cả, có nghe người ngoài nói Tiểu Tích của con thế nào không?"
"Họ nói gì ạ?"
"Nói Tiểu Tích có người mẹ xấu xí lại còn bị mù, nghe lời dì, chữa khỏi mắt, dì có thể nhìn ra con là cô gái xinh đẹp, chờ con nhìn thấy có thể đi kiếm tiền, đến lúc đủ tiền thì đi chữa lại da, phải thật đẹp mới có thể gả vào nhà khá giả"
Dì Triệu rất tò mò vì sao Tô Tâm Mạn lại bị thương nặng như vậy Vết sẹo kết thành khối ở trên mặt, xấu cực kì
Trẻ con trong thôn không hiểu chuyện, mỗi lần thấy Tô Tâm Mạn, nhát gan sẽ bị dọa khóc, gan lớn chút sẽ coi cô như thấy quái vật mà dùng đá cô
Dì Triệu biết Tô Tâm Mạn không xấu xí, chỉ là trận lửa lớn đã thiêu hủy khuôn mặt cô
Nếu xấu xí thì sao có thể sinh một đứa con xinh đẹp đáng yêu như vậy được?
"Không được, con cùng Tiểu Tích sống như vậy rất tốt, mà bọn họ nói như vậy cũng không có gì sai"
"Con đó, nếu cha mẹ con mà biết con gái mình bị như vậy, sẽ vô cùng đau lòng"
"Cha mẹ con đã mất"
"Vậy con có người thân nào khác không? Họ có biết con còn sống không?" Dì Triệu cẩn thận hỏi, mỗi lần bà hỏi thì Mạn Nhi đều cắn môi không nói một câu nào, bối rối đến cơ thể run rẩy, hô hấp dồn dập
Thường thì lúc đó dì Triệu cũng không hỏi tiếp, nếu cố hỏi tiếp thì có thể khiến cô ngất đi…
Quả nhiên, Tô Tâm Mạn lại cắn môi lắc đầu
Cô không thể nói
Cô không muốn bất cứ ai biết mình còn sống
Cô cũng không thể nói, chồng cô vì muốn ép cô phá thai mà khiến cô bị bắt cóc, mà trong lần bắt cóc đó, chồng cô lại vì chọn cứu cô gái khác mà làm cô thiếu chút nữa chết trong biển lửa