Chương 32: Em không có quyền từ chối
Dì Triệu nằm ở bệnh viện vài ngày rồi xuất viện
Lúc đó, Hoắc Diệp Thành giữ đúng lời hứa của anh, không trở lại tìm Tô Tâm Mạn, cũng không mang Tiểu Tích đi, mà là cho người giải quyết vấn đề hộ khẩu, tìm trường học tốt cho Tiểu Tích, cũng tạo tài khoản tiết kiệm cho Tiểu Tích
Toàn bộ đều lấy tên của Tiểu Tích
Hoắc Diệp Thành là cha của Tiểu Tích, cho nên lần này Tô Tâm Mạn không từ chối
Mấy ngày này Thẩm Nhất Thanh đều rất chịu khó chạy đến, dì Triệu mới ra viện nên cơ thể cực kỳ yếu, mắt Tô Tâm Mạn bất tiện, Tiểu Tích còn nhỏ, cho nên Thẩm Nhất Thanh trở thành chủ lực trong nhà
Thẩm Nhất Thanh vốn muốn tìm người giúp việc, bị dì Triệu lấy lý do không quen từ chối
Cho nên chỉ có thể tự làm mọi việc
Dì Triệu nhìn ra được quan hệ giữa Hoắc Diệp Thành và Tiểu Tích, nhưng mà Thẩm Nhất Thanh xuất hiện, dì Triệu nhìn cũng biết rõ một người đàn ông quan tâm một người phụ nữ là có ý nghĩa gì
Những ngày này, sáng sớm Thẩm Nhất Thanh đến làm bữa sáng cho bọn họ, rồi đi làm
Dì Triệu múc cho Tô Tâm Mạn thêm một chén cháo, nhịn không được tò mò hỏi: "Người đàn ông cứu dì, là người làm lễ cưới cách đây vài ngày sao?"
"Vâng" Tô Tâm Mạn cúi đầu ăn cơm không muốn nói nhiều
"Nghe hàng xóm nói cậu ta minh hôn, vẫn cho là con đã chết, rất là điên rồ, con lại không có ý kiến gì sao?"
"Không ạ"
"Còn cậu bác sĩ kia? Dì thấy người ta vì con mà bận rộn…”
"Dì Triệu, con có dì và Tiểu Tích là đủ rồi" Cô biết, Thẩm Nhất Thanh thương hại cô, nhưng đời này cô không muốn liên lụy đến bất kỳ người nào, cô chỉ muốn sống yên ổn cùng con trai
Hơn nữa với dáng vẻ bây giờ của cô cũng không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm không thực tế
Nhưng trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông, người dân làng chài không tránh khỏi có nói xấu
Đặc biệt là từ sau lễ cưới, người dân trong làng đều biết Tô Tâm Mạn là vợ cũ của Hoắc Diệp Thành, nhiều người đều nói Hoắc Diệp Thành chắc là mù rồi, sao lại cưới một người xấu xí quái dị như vậy
Bây giờ lại thêm một người mù, bác sĩ Thẩm này là bác sĩ du học nước ngoài về, vì sao cũng thích người xấu xí như Tô Tâm Mạn? Lại còn dắt theo một đứa con
Hiện tại người càng giàu, khẩu vị càng kỳ quái
Lại có người nói Hoắc Diệp Thành là người đàn ông đẹp trai như vậy, chung tình như vậy, Tô Tâm Mạn có thể tìm được người đàn ông như thế, chắc là khiếp trước đã tích phúc
Tô Tâm Mạn cười khổ, bọn họ làm sao biết những vết sẹo xấu xí trên người cô đều là do anh mới có?
Dì Triệu thở dài một hơi, không nói gì nữa
Ăn xong bữa sáng, Tô Tâm Mạn đứng dậy dọn bát đũa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa
Tiểu Tích chạy ra mở cửa, cũng nhận ra là trợ lý Lâm của Hoắc Diệp Thành
Trợ lý Lâm lễ phép nói với Tô Tâm Mạn: "Cô Tô, ngài Hoắc bảo tôi đến đón cô"
Tô Tâm Mạn nhớ tới điều kiện Hoắc Diệp Thành từng nói, anh muốn cô đi cùng anh một ngày, cô đã đồng ý với anh, ngày này dù anh làm cái gì, cô đều không được từ chối
Tuy cô không biết Hoắc Diệp Thành muốn làm gì, nhưng cô không vì vậy mà lo lắng, bởi vì ngoài Tiểu Tích và thân thể tàn tạ này, cô cũng không có gì có thể mất rồi
"Hoắc Diệp Thành đâu? Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
"Ngài ấy bảo tôi đưa cô đến một nơi"
Tô Tâm Mạn ngồi ngay ngắn ở phía sau xe, mũi lại có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc: "Hoắc Diệp Thành… Cũng ở đây, đúng không?"
Hoắc Diệp Thành hơi hơi ngẩn ra, anh ngồi cách cô rất xa, cô không nhìn thấy, không ngờ vẫn dễ dàng đoán được anh ở đây
"Sao anh lại không nói lời nào?"
"Anh chỉ muốn yên lặng nhìn em một lúc"
Tô Tâm Mạn mím môi, cả người theo bản năng nhích sang một bên, cách xa anh: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Hành động rất nhỏ nhưng lại khiến Hoắc Diệp Thành khó chịu, chỉ muốn hút điếu thuốc giải phiền, Tô Tâm Mạn không thích mùi thuốc lá, gần đây anh đang cố gắng cai thuốc
"Đến rồi em sẽ biết"
Đúng vậy, đến thì sẽ biết, vì sao cô lại căng thẳng như vậy?
Xe dừng lại
Xuống xe, mũi Tô Tâm Mạn nhạy cảm ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, đây là - - bệnh viện?
Là nơi cô không muốn đến nhất
Anh cưỡng bức lần đầu tiên của cô ở bệnh viện, Kiều Y hợp tác với bác sĩ ép cô làm phẫu thuật ghép thận, bắt cô phá thai, những chuyện này đều xảy ra ở bệnh viện
Hoắc Diệp Thành nhìn ra cô lo lắng, xuống xe dắt tay cô
Cô muốn rút tay về, rất nhanh lại nghĩ tới lời hứa của bọn họ, dù làm cái gì cô cũng không được từ chối, yên tâm để cho anh nắm, nghĩ đến là lần đầu tiên anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, nhiệt độ lòng bàn tay giống như truyền vào máu của cô
"Mang em đi kiểm tra làm phẫu thuật" Hoắc Diệp Thành chủ động giải thích để giảm bớt sự lo lắng của Tô Tâm Mạn
"Làm phẫu thuật?"
"Làm phẫu thuật chữa khỏi mắt"
"Hoắc Diệp Thành… Tôi không muốn trị khỏi mắt, cũng không muốn trị…”
"Em không có quyền từ chối" Hoắc Diệp Thành nắm tay cô đi vào trong: "Em không muốn nhìn thấy thế giới này lần nữa, thấy Tiểu Tích, nhìn toàn bộ thứ em muốn nhìn sao? "
"Tôi…” Không muốn
Năm năm trước, tim của cô đã mù, mắt có thể thấy hay không không còn quan trọng với cô nữa
Mà khuôn mặt Tiểu Tích giống Hoắc Diệp Thành như đúc, nhìn thấy được, đối với cô mà nói là một loại thử thách, chi bằng không nhìn thấy thì hơn