• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu không gả cho anh - Chương 17: Hi vọng anh vĩnh viễn không cần xuất hiện




Ba ngày sau





Là tang lễ của Tô Tâm Mạn





Cô từ trước đến nay không thích những chỗ ồn ào, cho nên, thi thể sau khi hỏa táng, Thẩm Nhất Thanh chỉ cử hành một nghi thức đơn giản cho Tô Tâm Mạn





Thẩm Nhất Thanh không muốn để cho Hoắc Diệp Thành tới tham gia tang lễ, bọn họ đã ly hôn, theo ý anh, Hoắc Diệp Thành đã không có tư cách rồi





Người đàn ông kia, khi Tô Tâm Mạn còn sống, để Tô Tâm Mạn chịu đủ mọi đau khổ, ngay chuyện đến nhìn tro cốt của cô đều không có tư cách





Mà ba ngày nay, Hoắc Diệp Thành cũng như Thẩm Nhất Thanh mong muốn, không có xuất hiện, lúc hỏa táng không tới, tang lễ cũng không có hỏi đến, cho nên, nghi thức tạm biệt, Thẩm Nhất Thanh cũng hi vọng anh vĩnh viễn không cần xuất hiện





Trời còn chưa sáng, Hoắc Diệp Thành ở trên giường Tô Tâm Mạn đã từng ngủ tỉnh dậy





Anh không có quên hôm nay là nghi thức từ biệt Tô Tâm Mạn





Hoắc Diệp Thành mở mắt ra, bật đèn, đầu anh vùi sâu vào trong gối, chăn gối vẫn còn sót lại mùi hương của Tô Tâm Mạn





Chuyện hối tiếc duy nhất chính là, mấy ngày nay, anh một lần cũng không có mơ thấy cô





Hoắc Diệp Thành cảm thấy được, cô có lẽ cũng không muốn gặp lại anh rồi





Khi cô còn sống bị anh làm tổn thương đến như vậy, cho nên khi cô chết đi cũng không muốn vào giấc mơ của anh





Nhưng mà làm sao bây giờ, Tô Tâm Mạn, anh rất nhớ em





Hoắc Diệp Thành đơn giản sửa soạn lại chính mình, mặc vào bộ đồ màu đen, cạo râu, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn





Tang lễ của Tô Tâm Mạn cử hành bên bờ biển, Thẩm Nhất Thanh nói, Tâm Mạn thích biển, cô đã từng nói, nếu có một ngày cô chết, cô không cần bia mộ hay vòng hoa gì, cô chỉ cần sau khi chết đem tro cốt rải xuống biển





Xóa hết dấu vết cô từng tồn tại





Hoắc Diệp Thành lắc đầu, có chút dấu vết đã khắc sâu vào xương cốt, mặc cho thời gian ăn mòn cũng không phai mờ được





Dấu vết của cô như hình xăm, khắc sâu vào trái tim anh





Tô Tâm Mạn thích hoàng hôn trên biển, mặt trời ấm áp sẽ rải lên bọt biển lung linh với những con sóng nhấp nhô rực rỡ





Cho nên nghi thức từ biệt định cử hành vào lúc hoàng hôn, Hoắc Diệp Thành là sáng sớm đã đến nơi tổ chức lễ từ biệt





Anh trước kia đã quen với việc Tô Tâm Mạn luôn chờ đợi anh, lần này anh muốn để mình tới chờ cô





Ánh mặt trời dần dần nhô lên khỏi mặt biển, đẹp kinh người





Đứng ở trên bờ cát, gió biển thổi qua tai anh, trên bãi biển lác đác vài người đang đi dạo, anh là người cô đơn nhất





Không ai biết anh suy nghĩ cái gì





Chỉ là vẻ mặt càng ngày càng cô đơn





Đốt một điếu thuốc, liền lẳng lặng ngồi trên bờ cát, nhìn về phương xa, có rất nhiều người đi ngang qua bên cạnh anh để ngắm mặt trời, nhiều cô gái trong đó bị thu hút vì dáng vẻ của anh, tim đập như hươu chạy loạn, nhưng lại bị khí chất lạnh lùng trên người anh dọa sợ rồi





Thời gian của một điếu thuốc, sóng biển rầm rầm không ngừng va vào đá ngầm





Lúc này một đôi tình nhân đi qua bên cạnh Hoắc Diệp Thành, cô gái xem ra cực kỳ vui vẻ, nắm cánh tay bạn trai: "Anh yêu, lần này chúng ta rốt cục có nhà rồi, phong cảnh nơi này thật tốt, lại là bờ biển, còn là biệt thự, giá cả hợp lý, em cảm thấy chúng ta lời rồi"





Người đàn ông không có vui như bạn gái mình, mà là do dự nói: "Nhưng mà… Giá thấp như vậy, vội vã bán như vậy, anh cảm thấy rất lạ, còn có, anh nghe nói trước kia có ngôi sao nổi tiếng tự tử ở đó, hình như tên là…"





Người đàn ông suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, bị bạn gái mình ngắt lời: "Gọi là Kiều Lộ, chính là từ trên ban công chúng ta vừa xem lúc nãy nhảy xuống, em cảm thấy không sao hết, có nhà nào trong nhà không có người chết? Mà còn đã chết nhiều năm như vậy, lá gan anh sao lại nhỏ như thế, còn là đàn ông không"





"Anh là sợ không may mắn, dù sao cũng là nhà mới của chúng ta, có người chết thật sự không tốt"





"Em còn không ngại, anh để ý cái gì, giá cả so với thị trường chỉ bằng một phần ba, tuy rằng muốn thanh toán một lần, nhưng mà em đã nghĩ muốn căn biệt thự này thôi! Anh xem nơi này còn có thể nhìn thấy biển, em mặc kệ, em muốn nó!"





Hoắc Diệp Thành lập tức đứng lên, đi nhanh hướng tới cặp đôi đang đi xa kia: "Các người vừa mới nói tòa biệt đằng kia sao?"





Biệt thự của Kiều Lộ nằm ngay gần đây





Cô gái kia bị Hoắc Diệp Thành dọa sợ, cho rằng anh cũng muốn mua biệt thự, đề phòng kéo bạn trai muốn chạy, bị Hoắc Diệp Thành ngăn cản





"Chủ của biệt thự đó có phải tên Kiều Lộ?"





"Anh đều đã biết rõ, còn hỏi cái gì?" Cô gái trừng mắt nhìn Hoắc Diệp Thành liếc mắt một cái, kéo bạn trai bỏ chạy: "Anh gọi điện thoại cho chủ biệt thự này trước đi, lỡ như bị người khác cướp mất…”





Người đàn ông bị bạn gái mình cuốn lấy không có cách nào đành gọi điện thoại đi, mà Hoắc Diệp Thành đồng thời cũng lấy điện thoại ra: "Đi điều tra một chút, biệt thự của Kiều Lộ là xảy ra chuyện gì…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK