Giữa trưa, Hoắc Diệp Thành lái xe tới một quán cà phê ở ngoại ô
Vệ sĩ đứng ngoài hành lang đón anh, chỉ vào một căn phòng bên trong: "Ngài Hoắc, cô Kiều vừa mới cùng một người đàn ông đi vào, người đàn ông đó mang theo mũ lưỡi trai và đeo mắt kính, không nhìn được khuôn mặt, cô Kiều trong tay cầm theo một cái vali nhỏ"
"Bọn họ đã đi vào bao lâu?"
"Mới đi vào"
Hoắc Diệp Thành nhíu mày, giữ lại người phục vụ đang muốn đưa cà phê vào trong căn phòng đó, từ trong túi áo lấy ra cái máy nghe trộm dạng cái cúc áo đưa cho anh ta, cho anh ta một xấp tiền mặt
Người phục vụ nhận được lợi ích, sau khi vào phòng liền lén lút đặt máy nghe trộm trong chậu hoa
Máy nghe trộm rất nhỏ, lại giấu ở trong chậu hoa, nếu không nhìn kỹ, khó có thể phát hiện
Rất nhanh, phục vụ ra ngoài, Hoắc Diệp Thành cũng vào một căn phòng khác, mang theo tai nghe điện thoại, giọng Kiều Y trong căn phòng kia, toàn bộ thông qua tai nghe điện thoại truyền tới lỗ tai Hoắc Diệp Thành
"Một trăm ngàn các người muốn" Ngay sau đó bốp một tiếng âm thanh vali bị ném lên trên bàn, tiếp đó là một trận tranh cãi: "Tôi cảnh cáo anh, cầm tiền, về sau không cho phép lại tới tìm tôi!"
"Cô Kiều đừng tuyệt tình như vậy chứ, ai chẳng biết nhà họ Hoắc giàu có, chúng tôi giúp cô xử lý xong chướng ngại lớn nhất, về sau cô trở thành cô Hoắc, còn để ý chút tiền ấy sao? Nếu không phải do thằng nhãi Hoắc Diệp Thành kia chơi xỏ chúng tôi, cho chúng tôi một vali tiền cùng seri, có tiền lại không dùng được, chúng tôi cũng không đến mức đến chỗ cô, cô nói phải không?"
"Nhà họ Hoắc có nhiều tiền, cũng không phải tiền của tôi, tóm lại về sau đừng tìm tôi đòi tiền, nếu không đừng trách tôi đối với các người không khách khí"
"Đối với chúng tôi không khách khí? Cô Kiều, không ngờ cô lại muốn qua cầu rút ván như vậy Không đưa tiền cho chúng tôi, cô không sợ chúng tôi đem chuyện tối hôm đó cô sai chúng tôi đi cưỡng… hiếp cô Hoắc nói ra hết sao? Đúng rồi, còn có chuyện cô giết chết chị ruột của mình, rồi vụ nổ ngày đó, tiết mục đặc sắc như vậy, nếu ngài Hoắc biết…”
"Anh câm miệng cho tôi!" Kiều Y cuống quít ngăn anh ta lại: "Chuyện này không được nhắc lại!"
"Tôi cũng không muốn nhắc lại, nhưng mà, tôi quản được miệng của tôi, bốn người anh em của tôi cũng không dám đảm bảo"
"Anh muốn thế nào!?"
"Mấy anh em chúng tôi, lúc trước vì giúp cô, muốn tiền không muốn mạng, không phải vì một triệu kia sao, đáng tiếc một triệu bây giờ xài không được, so với một đống giấy vụn chẳng có gì khác nhau, món nợ này, chúng tôi nếu không tìm Hoắc Diệp Thành, đương nhiên là muốn tìm cô…”
"Anh! Anh đây là đang tống tiền! Một trăm ngàn này là tiền tôi bán nhà mới có được, nhiều hơn cũng không có"
"Đó là chuyện của cô, cô Kiều, một trăm ngàn cũng đủ cho chi tiêu một tháng của chúng tôi, nếu một tháng sau, không có tiền, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trong tù rồi"
""
"Cô suy nghĩ cho kỹ, chúng tôi vào tù, nhiều lắm xem như đồng phạm, mà còn cô, cô mới chính là chủ mưu, vị trí cô Hoắc không ngồi được, còn phải ngồi tù, không đáng, cô nói đúng không, cô Kiều?"
Ánh mắt, càng ngày càng lạnh, Hoắc Diệp Thành cũng không biết chính mình làm sao có thể bình tĩnh nghe hết cuộc đối thoại này
Nhưng khi toàn bộ sự thật mọi chuyện bất ngờ được tiết lộ, ngực Hoắc Diệp Thành giống như có tảng đá ngàn cân đè nặng xuống, không thở nổi
Tô Tâm Mạn không chỉ giải thích một lần, chỉ ra thủ phạm tất cả mọi chuyện là Kiều Y
Còn anh thì sao?
Vẫn luôn nghi ngờ, hết lần này đến lần khác đẩy cô ra, lại trả thù cô càng tàn nhẫn
Anh nhớ tới ngày đó ở trong bệnh viện, Tô Tâm Mạn tuyệt vọng nói, cô đồng ý phá thai, làm phẫu thuật hiến thận, cũng không phải bởi vì cô nợ anh cái gì, mà là, Hoắc Diệp Thành, đây có lẽ là chuyện sau cùng cô làm vì anh…
Cô thật sự không nợ anh cái gì…
Tô Tâm Mạn, em thắng rồi, một chuyện cuối cùng em làm cho anh, đã định sẵn Hoắc Diệp Thành anh vĩnh viễn nợ em…
Trong tai nghe truyền đến tiếng mở cửa lạch cạch, Hoắc Diệp Thành chịu đựng đau đớn vô tận, cũng đi ra ngoài