"Không, Hoắc Diệp Thành, em không thể ký, em không thể ly hôn với anh, anh hãy nghe em nói, Kiều Lộ vốn không phải tự sát, cô ấy là do Kiều Y đẩy xuống, còn những người hãm hiếp cô ấy…”
Nước mắt chảy ra, Tô Tâm Mạn khàn giọng từ chối, lời nói rối loạn, bởi vì cô không biết trừ những thứ này, còn có cái gì có thể làm anh tin tưởng cô
"Đủ rồi! Cô không muốn cứu Kiều Y cho nên cố ý nhảy từ trên tầng xuống thì thôi, bây giờ lại muốn nói xấu cô ấy? Tô Tâm Mạn, cô còn là con người sao? Phải rồi, loại đàn bà lòng dạ rắn rết như cô, nhảy lầu cũng không chết được… Hừ!"
"Hoắc Diệp Thành, làm ơn tin em… Là chính miệng Kiều Y tối hôm qua nói với em… Nếu không làm sao em có thể vô duyên vô cớ nhảy lầu…”
"Anh Diệp Thành" Lúc này, một giọng nữ yểu điệu từ cửa truyền đến, ngắt lời giải thích của cô
Là Kiều Y
Cô ta ngồi trên xe lăn được y tá đẩy vào
"Em nghe nói chị Tâm Mạn ngã từ cửa sổ khách sạn xuống, em cực kỳ lo lắng, cho nên đến xem, vừa lúc gặp bác sĩ muốn đến kiểm tra, chị Tâm Mạn, không ảnh hưởng đến chị nghỉ ngơi chứ?" Vẻ mặt Kiều Y lo lắng
"Bác sĩ, bắt đầu đi" Hoắc Diệp Thành lạnh lùng lườm cô gái trên giường bệnh một cái, bước lên trước tiếp nhận xe lăn từ y tá, bác sĩ đi qua bắt đầu kiểm tra cho Tô Tâm Mạn
Tô Tâm Mạn trừng mắt nhìn Kiều Y, giống như vẻ mặt hung dữ đáng sợ tối hôm qua chẳng qua là một cơn ảo giác
Cô ta diễn thật là đạt, ở trước mặt Hoắc Diệp Thành liền biến thành em gái tốt, ở trước mặt cô lại giống như người bệnh tâm thần!
Cô cố gắng giật giật ngón tay, dốc sức nâng cánh tay bị bó bột, chỉ về hướng Kiều Y, cắn răng nói: "Diệp Thành, anh hãy tin em, là cô ta, là cô ta tìm người muốn cưỡng… bức em, em bất đắc dĩ mới nhảy lầu!"
"Cô Hoắc, xin không nên kích động" Bác sĩ đang đo huyết áp cho cô
"Chị Tâm Mạn, vì sao lại nói em như vậy? Kỳ thật chị không chịu giúp em, em cảm thấy cũng không sao, dù sao cũng là bệnh của em, cho dù chết cũng là số mạng của em, nhưng sao chị lại nói em như vậy, có phải em đã làm gì chọc giận chị rồi không?" Kiều Y nói xong, nước mắt liền lã chã rơi xuống
"Hoắc Diệp Thành, anh hãy tin em! Em nói đều là sự thật! "
"Chứng cứ đâu? Cô Hoắc, không có chứng cứ, tôi có thể đại diện cho Kiều Y kiện cô tội bôi nhọ danh dự người khác"
"Anh Diệp Thành, không cần đâu, nhất định là chị Tâm Mạn bị kích động mới nói như vậy" Kiều Y kéo tay áo Hoắc Diệp Thành
"Kiều Y, em quá suy nghĩ cho người khác rồi "
A, suy nghĩ cho người khác
Tô Tâm Mạn nhắm mắt lại, đã tức giận đến không nói ra lời, trước mắt dần dần biến thành màu đen, nôn khan, lại không nôn ra được thứ gì
Bác sĩ tháo ống nghe bệnh xuống: "Người bệnh bị kích động, cho nên cảm xúc cực kỳ không ổn định"
Nói xong, nhìn về phía Hoắc Diệp Thành: "Đúng rồi, ngài Hoắc, kết quả kiểm tra thận của cô Hoắc và cô Kiều đã có rồi"
"Nói"
"Là âm tính, nói cách khác thận của cô Hoắc hoàn toàn phù hợp để tiến hành cấy ghép cho cô Kiều"
Cơ thể Tô Tâm Mạn đột nhiên cứng đờ, lập tức trừng to mắt, không dám tin: "Không! Không có khả năng? Lúc trước khi kiểm tra nói không phù hợp, hiện tại vì sao lại biến thành phù hợp?"
"Tôi không biết trước kia cô Hoắc kiểm tra ở đâu, dựa theo kết quả kiểm tra đo lường của chúng tôi thì đúng là phù hợp"
Hoắc Diệp Thành nhìn về phía Tô Tâm Mạn, trong mắt tràn đầy chán ghét: "Tô Tâm Mạn, vì không muốn hiến thận cho Kiều Y, cô thật sự đúng là hao hết tâm tư"
"Hoắc Diệp Thành, em không biết tại sao lại như vậy, em thật sự không biết" Cô vội vã muốn vùng vẫy ngồi dậy giải thích, cả giường đều rung lên
"Chị Tâm Mạn, bác sĩ nói thiếu một quả thận cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nếu chị Tâm Mạn không muốn, em có thể đợi, đợi đến khi tìm được thận thích hợp thì làm"
"Kiều Y, em về phòng bệnh trước đi" Hoắc Diệp Thành giao Kiều Y cho ý tá
Cửa "rầm" một tiếng như đất rung núi chuyển
Cô biết, Hoắc Diệp Thành là thật sự tức giận
Trong chớp mắt, Hoắc Diệp Thành đã đi tới trước giường bệnh của cô
Vươn tay đột ngột mạnh mẽ nắm cằm Tô Tâm Mạn: "Tô Tâm Mạn, tôi đúng là thật quá coi thường cô rồi! Cô hại chết Kiều Lộ, có chết cũng không hết tội, còn dám vì không muốn cấy ghép thận cho Kiều Y mà làm giả kết quả kiểm tra! Ai cho cô cái gan đó!?"
Tô Tâm Mạn biết cô nói cái gì đi nữa, anh đều sẽ không tin tưởng cô
Nước mắt uất ức không kiềm chế được, từ khóe mắt chảy xuống
Cô tuyệt vọng cắn chặt môi, nhìn trong mắt của Hoắc Diệp Thành chỉ toàn là tức giận, gằn từng chữ từ trong cổ họng nói: "Hại chết Kiều Lộ không phải em, là Kiều Y, em không hiến thận cho cô ta, thà rằng cho một người không quen biết, cũng không cho cô ta!"
"Cô quả nhiên là trăm phương nghìn kế không chịu hiến thận cho Kiều Y! Tô Tâm Mạn, mọi người đều có thể nói không hiến cho Kiều Y, chỉ riêng cô, không có tư cách!"
"Nếu em chết thì sao?"