“Bà đưa con tới bệnh viện từ sáng sớm, mà cũng thấy nó đau như thế nào rồi đấy?”
Hứa Tình Thâm quay sang ra hiệu cho y tá, y tá nhận lấy ống tiêm, lấy ba chiếc lọ nhỏ sau đó mới đến gần giường bệnh.
Cậu bé sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay của mình thét chói tai.
“Con không muốn tiêm đâu!”
“Đầu tiên phải lấy máu trước đã.”
“Mẹ, mẹ… “
Sắc mặt bà Tống trắng bệch. “Đổi bác sĩ khác tới khám đi, cô đừng làm bậy.”
“Các bác sĩ ở đây đều khám như vậy…” Tưởng Viễn Chu nói chen vào. “Bệnh của Chíp Bông nghiêm trọng như vậy, không giải phẫu sao được?”
“Con không đau, con muốn về nhà…” Tên nhóc nhìn thấy kim tiêm cũng bị dọa không hề ít, loáng một cái nó đã nhảy xuống đất, giầy cũng không thèm xỏ vào. “Mẹ, mẹ, con muốn đi học!”
Ông Tống cầm giày đuổi theo, sắc mặt bà Tống vô cùng khó coi đứng ngây ra đó.
“Ai dà, vậy thì tốt rồi! Nếu lần sau lại bị đau nữa thì sẽ bàn lại.”
Nói xong, vội vã thu dọn, cũng không dám nhìn sắc mặt của Tưởng Viễn Chu, cứ thế đi.
“Chờ một chút…” Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch đôi môi mỏng gọi bà ta lại.
“Có muốn gọi điện thoại cho Vạn Dục Ninh, nói cho cô ta biết tình hình không được khả quan hay không?”
Bà Tống tiu nghỉu chuồn mất. Sau đó y tá cũng đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm nhìn túi đồ ăn vặt và những miếng khoai tây vụn rơi lả tả trên nền.
“Tưởng tiên sinh, hẳn là tôi đã vượt qua?”
“Quên đi, bỏ qua cho em lần này. Nhưng chỉ có điều, chuyện xảy ra hôm nay cũng không thể khiến tôi thấy y thuật của em có tốt hay không. Hứa Tình Thâm, tôi cảnh cáo em, trình độ của Tinh Cảng luôn vượt vài bậc so với các bệnh viện khác. Nếu như em không thể đảm nhiệm được công việc, tôi sẽ đá em ra khỏi Tinh Cảng.”
Tưởng Viễn Chu nói không chút khách khí, Hứa Tình Thâm khẽ đáp: “Được.”
“Chuẩn bị đi, khám cho tốt vào.”
Hứa Tình Thâm không khỏi bất ngờ, cô kêu lên vui sướng, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô một cái, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Hứa Tình Thâm cảm giác làn sương mù dày đặc đang che phủ trên đầu tựa như đang từ từ tan ra, cô trở về phòng khám. Cũng không lâu sau, mấy nhân viên ngoài phòng đón tiếp dẫn bệnh nhân vào khám bệnh.
Những người tới Tinh Cảng đa phần điều kiện kinh tế cũng không tệ, ở đây muốn vào khám trong phòng khám chuyên gia là khó khăn nhất.
Buổi trưa, Hứa Tình Thâm đi qua hàng lang, thấy bên ngoài vẫn còn rất nhiều người ngồi chờ, đa phần là chờ chủ nhiệm Chu khám bệnh.
Vì thế mọi chuyện đối với cô thuận lợi hơn rất nhiều.
Đặt khay cơm trên bàn ăn, Hứa Tình Thâm đặt chiếc điện thoại bên cạnh. Cô liếc nhìn, cả đêm cô không về nhưng không có bất cứ cuộc gọi nào cả.
Bụng đói kêu vang, Hứa Tình Thâm mới ăn được hai miếng cơm thì điện thoại rung lên.
Trên màn hình hiển thị tên bố cô, Hứa Tình Thâm đặt đũa xuống.
“Alo, ba.”
“Tình Thâm, con đang ở bệnh viện sao?”
“Vâng, đang ăn.”
Bên Hứa Vượng có tiếng ầm ĩ, hình như đang ở lối đi bộ.
“Tối hôm qua con ở đâu?”
“Ở nhà một người bạn.”
“Thiệt thòi cho con rồi, Tình Thâm.”
Hứa Vượng hạ thấp giọng, cũng có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ của Phương Hoa không được khỏe, nhà mình đã đưa tới bệnh viện kiểm tra, họ nói tử cung bị sa nên phải phẫu thuật cắt bỏ.”
“Vậy mau nhập viện đi.”
“Mẹ con bảo ta hỏi con xem, con có thể sắp xếp không??
Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ vuốt trán.
“Ba, con không phải bác sĩ khoa phụ sản, Tinh Cảng là bệnh viện tư nhân, không thể dùng bảo hiểm y tế, không được…”
“Mẹ con cũng sợ mất nhiều tiền…”
Hứa Tình Thâm nhíu mày, trong lòng càng cảm thấy mâu thuẫn.
“Khám chữa bệnh thì ở đâu mà chẳng mất tiền, Tinh Cảng sẽ không bởi vì con làm việc ở đây mà miễn giảm tiền thuốc men đâu. Ba, buổi chiều con còn phải khám bệnh, con cúp máy đây.”
Hứa Tình Thâm đặt điện thoại di động lên trên bàn, muốn ăn tiếp nhưng lại chẳng thể nào ăn nổi.
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Tình Thâm đều ở nhờ nhà bạn, hôm nay vừa từ trong bệnh viện đi ra ngoài, cô liền thấy Hứa Vượng đứng chờ ở cửa.
Hứa Tình Thâm nhanh chóng tiến lên. “Ba.”
“Tình Thâm, con tan việc rồi à?”
“Sao ba lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Hứa Vượng ấp a ấp úng, Hứa Tình Thâm thầm nghĩ, nhất định vẫn là chuyện bệnh viện.
“Không phải là con không muốn giúp…”
“Tình Thâm, mẹ con đi tìm Phương Thành, Phương Thành cũng nhận lời giúp đỡ. Bà ngoại con cũng đã được phẫu thuật rồi, chỉ có điều…”
Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ. “Tại sao lại đi tìm Phương Thành?”
“Ai dà, bây giờ hóa đơn viện phí, phẫu thuật cũng hết mấy vạn rồi, mẹ con đang lo đến phát điên lên.”
“Mọi người cũng không nhìn xem là dùng thuốc gì sao?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghiêm túc, thực sự không biết nói gì cho phải.
“Phương Thành sắp xếp nằm viện, chúng ta đâu nghĩ đến…”
Hứa Tình Thâm đưa chân khẽ gẩy gẩy viên đá nhỏ trên mặt đường.
“Ba tìm con cũng không ích gì, bình thường tiền con kiếm được đều giao cho mẹ.”
“Tình Thâm, ba vừa nghe Minh Xuyên nói bệnh viện kia là nhà bạn gái hiện tại của Phương Thành?”
Cô giống như vĩnh viễn bị “nắm mũi dẫn đi”, Vạn Dục Ninh kia không vui vẻ, sẽ không để cho cô yên thân.
“Đi, ba, con đi tới Nhân Hải với ba.”
Hứa Tình Thâm gọi một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, đưa Hứa Vượng đến Nhân Hải.
Đi tới bệnh viện, Hứa Tình Thâm không tới phòng bệnh, Hứa Vượng vội vàng chạy theo sau cô. Một tiếng còi xe cùng tiếng phanh gấp vang lên, Hứa Tình Thâm vô thức túm lấy cánh tay của ba.
Vạn Dục Ninh hạ cửa sổ xe xuống, trên khuôn mặt trắng trẻo là chiếc kính râm.
“Vội vội vàng vàng, là đang lo xoay tiền sao?”
Hứa Tình Thâm để Hứa Vượng đứng ở đó, cô đi lên phía trước, cũng không lớn tiếng tranh cãi gì với Vạn Dục Ninh, chỉ hỏi lại một câu: “Lúc nào cô cũng nhằm vào tôi, rốt cuộc là vì Phương Thành hay Tưởng Viễn Chu?”
“Cô cứ nói đi?” Vạn Dục Ninh khẽ hất hàm, dáng vẻ ngạo mạn.
Hứa Tình Thâm cười cười: “Nếu như là Tưởng Viễn Chu, vậy thì tốt rồi.”
Vạn Dục Ninh không đoán ra ý của cô, Hứa Tình Thâm không vào bệnh viện nữa, cô quay ra nới với Hứa Vượng: “Ba, con đi trước.”
“Tình Thâm, con không tới thăm bà ngoại sao?”
“Không.” Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn người cha ruột của cô.
“Chuyện tiền thuốc men không quan trọng, mất thêm mấy vạn nữa cũng có thể lấy ra, ba nói với mẹ là bệnh tình của bà ngoại mới là quan trọng nhất.”
Hứa Vượng thấy Hứa Tình Thâm quay đầu rời đi, bước chân kiên quyết như vậy, giống như đã quyết định việc trọng đại gì đó.
Đứa con gái này của ông từ trước tới nay luôn kiên cường, có đôi khi tựa như một nữ quân nhân vậy.
Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện Nhân Hải, tựa vào một gốc cây nhỏ trong vườn hoa, cô khẽ ngẩng đầu, thấy cành lá tươi tốt đang chập chờn đón gió.
Sau một lúc lâu, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm số điện thoại của một người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu đang lái xe, tiện tay nhấn nút trả lời.
“Alo.”
“Tưởng tiên sinh, anh có biết bể bơi nào tốt nhất Đông Thành không?”
“Hả, em muốn bơi?”
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm đứng thẳng người lên, sau đó đi theo hướng bãi cỏ.
“Vừa lúc tôi cũng muốn tới đó, để tôi phát định vị cho em.”
“Được.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hờ hững.
“Tôi đi đón em.”
“Không cần, tự tôi tới, ở bể bơi có nhiều người, tôi thấy không tiện…”
“Biết rồi, tôi đặt bao hết.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, quay đầu lại, thấy con đường sau lưng mình càng lúc càng xa…