Hứa Tình Thâm lại nâng tay lên, xoa xoa sờ sờ.
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ.
“Được, anh mặc kệ.”
“Vậy dù cứu tôi, tôi cũng mất tự do đúng không?”
Hứa Tình Thâm thu hồi bàn tay, sắc mặt chợt nghiêm túc.
“Vậy phải xem bị phán thế nào. Có khi xét thấy cô đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, họ sẽ hoãn thi hành hình phạt, có khi bắt cô ngay lập tức, tôi cũng không biết rõ chuyện này, sẽ phán xử cô bao lâu. Nhưng mà Vạn Dục Ninh, tự mình làm ác thì tự mình phải chuộc tội.”
Vạn Dục Ninh thấy chính mình không còn hy vọng, ngơ ngẩn ngồi đó.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi đến trước mặt Vạn Dục Ninh.
“Nếu thật sự phải chịu hình phạt, thì ít ra khi đó cô vẫn còn sống. Hơn nữa, đợi khi được ra ngoài, cô có thể thanh thản ổn định mà sống, cô còn có bác Vạn, bà ấy tuổi già cần cô chăm lo.”
Đôi mắt Hứa Tình Thâm có chút khó chịu, không khỏi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời sáng như vậy, vẫn tồn tại đẹp như vậy, nhưng trúc mã của cô lại sớm đã đi xa, anh cưỡi gió hòa vào bóng đêm, sẽ không còn được gặp lại nữa.
Không có Vạn Dục Ninh, Phương Thành cũng không thể qua khỏi, Hứa Tình Thâm biết.
Nhưng Vạn Dục Ninh trước sau vẫn chưa phải chuộc tội, hiện tại, Hứa Tình Thâm không cho co ta cơ hội đào thoát, đây là việc Vạn Dục Ninh phải chịu.
Sẽ phán bao nhiêu năm đây?
Vài năm? Mười mấy năm?
Hứa Tình Thâm không biết được, nhưng những ngày sau này của Vạn Dục Ninh sẽ không hề tốt, đây là báo ứng của cô ta.
Cuối cùng Vạn Dục Ninh vẫn gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”
Ra khỏi phòng bệnh, tâm tình của Hứa Tình Thâm không nhẹ nhàng chút nào.
Vạn Dục Ninh đồng ý, điều này có nghĩa cần phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Thế nhưng, cuộc phẫu thuật này sẽ có bao nhiêu phần thắng chứ?
Thời gian làm phẫu thuật nhanh chóng được ấn định, cũng đã báo cho Vạn Dục Ninh.
—
Lúc Tưởng Đông Đình tới, không ai ngăn cản ông ta. Ông ta đẩy cửa đi vào phòng bệnh. Vạn Dục Ninh thấy ông ta, trên mặt không có biểu tình gì dư thừa.
“Bác Tưởng!”
“Vạn nha đầu, hai ngày này thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.”
“Bác nghe nói sắp chuẩn bị phẫu thuật rồi?”
Vạn Dục Ninh gật đầu: “Dạ, đã sắp xết xong rồi.”
“Con biết một lý do khiến bác Tưởng không thích Hứa Tình Thâm là gì không?”
“Là gì ạ?”
Tưởng Đông Đình ngồi xuống.
“Cô ta không biết tự lượng sức mình, còn cố tình muốn leo cao như vậy.”
Hai bàn tay Vạn Dục Ninh vốn đan vào nhau, ngón tay chợt khẽ động.
Tưởng Đông Đình nói tiếp: “Cô ta tưởng rằng năm đó mình phẫu thuật thành công thì không gì không làm được. Nếu không phải Viễn Chu muốn chiều cô ta, hao tổn hết tâm tư làm cho cô ta, thì cô ta có là gì?”
Vạn Dục Ninh nghe thế, không khỏi run run. Khó khăn lắm cô ta mói lựa chọn làm phẫu thuật, thời điểm như hiện tại không được phép dao động bởi lời nào.
“Có khi, có khi cô ấy thật sự có thể làm được.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Bệnh viện Tinh Cảng nhiều bác sĩ nổi danh như vậy, chiêu mộ được những tài nguyên tốt nhất; nếu Viễn Chu muốn cứu con, sao nó lại không cho sắp xếp cho con bác sĩ có kinh nghiệm nhất của Tinh Cảng?”
“Bởi vì…”
“Bởi vì Hứa Tình Thâm phải làm phẫu thuật cho con, cô ta rắp tâm bất lương.”
Tưởng Đông Đình nhìn vẻ mặt Vạn Dục Ninh.
“Dục Ninh, bác đem thuốc tới cho con rồi, con có muốn không?”
Vẻ mặt Vạn Dục Ninh có sự đấu tranh, Tưởng Đông Đình không lấy thuốc ra ngay.
“Dục Ninh, bác không tin Hứa Tình Thâm, cô ta chịu cứu con? Không phải là cô ta hận con thấu xương sao?”
“Cô ấy…” Vạn Dục Ninh cũng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. “Cô ấy bảo con đồng ý: nếu phẫu thuật thành công, con phải đi tự thú.”
Trên khuôn mặt Tưởng Đông Đình lộ rõ vẻ đã thông hiểu.
“Hóa ra là như thế này! Vậy con chấp nhận rồi?”
“Dạ.”
“Tự thú? Chuyện con đã làm, bác Tưởng cũng có nghe thấy sơ qua. Dục Ninh, Hứa Tình Thâm như thể để xua tan những lo ngại của con, để con nghĩ cô ta sẽ hết sức làm phẫu thuật cho con. Nói thật, đợi lúc con bị đẩy vào phòng phẫu thuật rồi, con…”
“Bác Tưởng, đừng nói nữa!”
“Dục Ninh, hãy ngẫm lại ba con, ngẫm lại nhà họ Vạn! Phương Thành đã hại nhà họ Vạn, mà Hứa Tình Thâm với Phương Thành lại là quan hệ gì chứ?”
Chóp mũi Vạn Dục Ninh chua xót không thôi, cảm giác hy vọng cuối cùng đang dâng lên của mình lại bị Tưởng Đông Đình đập nát.
Nếu cô ta nghe ý kiến của Tưởng Đông Đình, ít ra vẫn có thể kéo Hứa Tình Thâm làm đệm lưng.
“Dục Ninh, con cũng thấy rồi, Hứa Tình Thâm hiện giờ lên như diều gặp gió, bác sợ sau này không còn cơ hội để kéo cô ta xuống nữa. Thái độ của Viễn Chu với cô ta làm lòng bác nguội lạnh. Ngày nào đó bác sẽ rời bỏ nhân thế, ngày nào đó cũng sẽ ngăn không được cô ta bước vào cửa nhà họ Tưởng.”
Người phụ nữ trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu lên: “Bác Tưởng, bác đưa thuốc cho con đi.”
Tưởng Đông Đình vẫn không lập tức đưa, có vẻ vẫn có chút không đành lòng.
“Vạn nha đầu, con có thể suy nghĩ cho kỹ!”
“Không phải bác nói rồi sao? Làm phẫu thuật cũng như làm không, là tìm cái chết. Không làm thì sao? Trơ mắt nhìn mình từ từ mà chết… Chi bằng kéo theo Hứa Tình Thâm, để cô ta chôn cùng con, có phải không?”
Tưởng Đông Đình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, thoáng một ánh mắt cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
“Vạn nha đầu, con nói, con và Viễn Chu sao có thể đi đến bước này chứ? Bác là nhìn con lớn lên, nhìn Viễn Chu từng bước cưng chiều con, chưa từng để con phải chịu tủi thân gì. Bác nhìn lại bây giờ… luôn thấy sụt sùi!”
Vạn Dục Ninh nghe thấy quả thật chua xót, rồi lại có chút phiền lòng.
Những lời này lúc ở bệnh viện Long Cảng, Tưởng Đông Đình đã nói qua, nhưng ông ta trong miệng nói đau lòng cho cô, không phải là muốn đẩy cô ta vào đường chết sao?
Cứ nói chết là điều không thể nghi ngờ, ngay cả một câu an ủi cũng chưa từng thốt lên.
Tưởng Đông Đình nhìn xung quanh, đây là cao cấp phòng bệnh VIP nhất, trong phòng sẽ không có camera quan sát. Hơn nữa nếu Tưởng Viễn Chu đã biết ông ta từng xem Vạn Dục Ninh như con gái, anh để Tưởng Đông Đình tự do ra vào đơn giản cũng là muốn cho cô ta trong những ngày cuối cùng có thể có người tới thăm.
Cũng sẽ không có ai ngờ tới trên người Tưởng Đông Đình lại giấu thứ thuốc đó.
Ông ta móc từ trong túi ra thuốc được gói kỹ, lấy hai viên để vào tay Vạn Dục Ninh.
“Phải uống cái này khi nào?”
“Trước khi làm phẫu thuật một tiếng.”
Vạn Dục Ninh nắm chặt bàn tay.
“Nó… sẽ không làm con đau đớn chứ?”
“Con yên tâm, đến lúc đó con đã ở trên bàn mổ, sẽ không còn cảm giác.”
Vạn Dục Ninh cảm thấy bi ai, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng.
“Nó sẽ làm con chết thế nào?”
“Xuất huyết nhiều.”
Vạn Dục Ninh gật gật đầu: “Được.”
“Dục Ninh, hôm phẫu thuật, bác sẽ thông báo cho báo chí, bọn họ sẽ trà trộn vào bệnh viện, chỉ cần cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Hứa Tình Thâm cũng đừng nghĩ tới chuyện trốn.”
“Bác Tưởng, bác đã lo hết rồi.”
Tưởng Đông Đình thở dài: “Bác biết con sẽ oán bác.”
Vạn Dục Ninh nắm viên thuốc lại.
“Yên tâm, con cũng nghĩ kỹ rồi, nếu con không tỉnh lại, con hy vọng bác có thể giúp con chiếu cố mẹ con chút, bà sẽ có ngày ra ngoài.”
“Yên tâm đi!”
Tưởng Đông Đình không ở lại lâu, nhanh chóng đi về.
—
Buổi tối, Hứa Tình Thâm ăn xong cơm chiều liền lên lầu.
Tưởng Viễn Chu đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đang ngồi ở sô pha, trên bàn trà trước mặt bày một chồng tư liệu. Anh đi tới, hỏi: “Phương án phẫu thuật không phải đã chuẩn bị xong rồi sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm đầu cũng không ngẩng lên. “Nhưng các vấn đề xuất hiện trong ca phẫu thuật cũng rất nhiều, không sợ một rủi ro, chỉ sợ xảy ra nhiều rủi ro thôi.”
Hứa Tình Thâm thấy anh còn ngồi.
“Anh đi tắm rửa đi, đừng quấy rầy em.”
Cô nếu công việc lu bu, cả anh cô cũng có thể đá đi.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, tắm xong đi ra, thấy Hứa Tình Thâm nằm ở sô pha, tay ôm máy tính. Anh biết cô nặng lòng, áp lực lớn, cho nên cũng không đi quấy rầy cô, bước khẽ ra ngoài.
Sau khi Lâm lâm và Duệ Duệ ngủ rồi, Tưởng Viễn Chu bế bọn nhóc lên giường, nhìn đồng hồ thấy cũng không còn sớm, hôm nay hai đứa nhỏ chơi khá hăng, cho nên bây giờ ngủ cũng say.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, bên trong cực kỳ an tĩnh, Tưởng Viễn Chu đi tới vài bước, nhìn Hứa Tình Thâm ôm máy tính, nằm ở sô pha mà ngủ rồi.
Anh đi đến trước mặt cô, lấy máy tính trong ngực cô ra. Anh khom người bế cô lên, lúc đứng dậy, Hứa Tình Thâm tỉnh, mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Làm sao vậy? Bắt đầu rồi? Mấy giờ rồi?”
Cô nói gì đó, không chừng cả cô cũng không hiểu lắm.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ hai cái vào eo cô.
“Ngủ đi!”
Hứa Tình Thâm liền dựa đầu vào ngực anh. Tới cạnh giường, anh thật sự cẩn thận đặt cô lên giường.
Nhìn thấy cô thế này, tự nhiên anh cũng đau lòng, hận không thể để từ nay về sau không cần phải tới bệnh viện nữa, không cần phải đụng vào mấy con dao mổ đó nữa. Tưởng Viễn Chu anh là ai? Cả người phụ nữ của mình mà cũng không nuôi được sao?
Thế nhưng, điều Hứa Tình Thâm muốn còn không phải là theo đuổi những thứ thuộc về chính mình sao?
—
Ca phẫu thuật được xắp xếp vào buổi sáng.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng tươi sáng, mùa xuân khoan thai tới muộn. Trong sân bệnh viện Tinh Cảng, mấy cây khô đã bắt đầu sống lại, từng chút từng chút màu xanh lá lặng lẽ bò lên đầu cành. Vạn Dục Ninh đứng trước cửa sổ. Hóa ra những cây đó vẫn chưa chết đi, chỉ là gió xuân còn chưa phẩy qua mặt, thổi mát trái tim nó, làm cái cây cô độc lạnh lẽo nở rộ hy vọng.
Vạn Dục Ninh vươn tay, để ánh nắng nhảy lên trên lòng bàn tay mình.
Sắp sửa phẫu thuật, cô ta thu tay lại, cảm giác trên mặt mình rất ấm, tầm mắt trông ra xa cũng mơ hồ.
“Ba, liệu có phải chúng ta sẽ gặp nhau ngay thôi?”
Hẳn là vậy, mấy năm rồi?
Mấy năm chưa gặp mặt, những tưởng niệm trong lòng Vạn Dục Ninh không khỏi kéo dài.
Cô ta nhớ khi còn nhỏ, Vạn Hâm Tăng rất cưng chiều cô ta. Thậm chí Vạn Dục Ninh nghĩ, nếu mình không lớn lên thì thật tốt? Khi đó, cô ta có cha mẹ, có điều kiện kinh tế tốt nhất, còn có Tưởng Viễn Chu của cô ta.
Vạn Dục Ninh xem giờ, cũng không bao lâu sẽ có người đi vào chuẩn bị cho ca phẫu thuật ngay thôi.
Cô ta đi đến trước giường, lấy gối ra. Thuốc Tưởng Đông Đình đưa cho, cô ta dùng khăn giấy gói lại rồi giấu kỹ. Cô ta mở khăn giấy ra, lấy viên thuốc ra.
Sau một hồi, có y tá đi vào. Vạn Dục Ninh ngồi ở mép giường, có vẻ cũng chuẩn bị hết.
Trước cửa phòng phẫu thuật, Tưởng Viễn Chu ngồi cùng Tưởng Đông Đình, Lão Bạch cũng ở đó. Khi Vạn Dục Ninh được đẩy qua, bọn họ cũng đi tới.
Tưởng Viễn Chu vẫn không nói gì. Tưởng Đông Đình lại mặt đầy lo lắng không thôi, ông ta kéo một bên giường.
“Vạn nha đầu, đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì!”
Vạn Dục Ninh nghe, biết là nực cười nhưng lại cười không nổi: “Bác Tưởng, đây là chuyện tự con quyết định, con không hối hận.”
Tưởng Đông Đình đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời này, ông ta kéo tay Vạn Dục Ninh lại.
“Chờ con phẫu thuật thành công, bác Tưởng bảo Viễn Chu thu xếp cho con một chỗ ở, không bao giờ để con về lại bệnh viện Long Cảng. Vạn nha đầu, gắng chịu nhé!”
Ông ta bảo cô gắng chịu.
Lời này vào tai bất cứ ai cũng đều hết sức bình thường.
Vạn Dục Ninh cảm thấy dối trá đến cực điểm, tầm mắt cô ta nhìn sang Tưởng Viễn Chu, đưa tay vẫy anh: “Viễn Chu!”
Anh biết cô ta sợ hãi. Vạn Dục Ninh sờ đầu mình.
“Có phải rất xấu không?”
“Nếu Hứa Tình Thâm đã quyết định làm phẫu thuật cho cô, đã nói cô ấy đã nắm chắc được thì cứ yên tâm, ngủ một giấc là xong rồi.”
Đôi mắt Vạn Dục Ninh cay cay: “Hy vọng em một giấc tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy anh.”
“Sẽ.”
Giường lại được đẩy đi, Vạn Dục Ninh cánh tay duỗi thẳng, cả tiếng nói cũng thay đổi: “Nếu em vẫn không tỉnh lại, Viễn Chu…”
Cho đến hôm nay, Vạn Dục Ninh vẫn luôn hối hận. Rất nhiều chuyện cô ta đã làm sai, cô ta và Tưởng Viễn Chu bước một bước này, không phải là chuyện rất hoang đường sao?
Vạn Dục Ninh vào phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình đứng ở ngoài, Lão Bạch nhịn không được tiến lên.
“Ngài đừng lo lắng, cứ trông như vậy cũng không phải biện pháp.”
Tưởng Đông Đình đi tới văn phòng của Tưởng Viễn Chu, bên trong đang phát trực tiếp tình hình trong phòng phẫu thuật.
Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Viễn Chu, ba thật sự không đồng ý để Vạn nha đầu lên bàn mổ…”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi, nói: “Cô ta có quyền quyết định của mình, chúng ta chỉ có thể tôn trọng.”
“Nhưng cho dù phải phẫu thuật, vì sao phải là Hứa Tình Thâm chứ? Con biết cô ta hận Dục Ninh như vậy, lỡ nếu…”
“Không có lỡ nếu!” Tưởng Viễn Chu ngắt lời Tưởng Đông Đình.
“Con có thể cam đoan trên bàn mổ Hứa Tình Thâm không cố tình muốn mạng Dục Ninh?”
“Con đương nhiên có thể cam đoan.”
Tưởng Đông Đình cười lạnh: “Tốt, đây là chính miệng con cam đoan, nếu Dục Ninh thật sự xảy ra chuyện, ba sẽ truy cứu đến cùng!”
Tưởng Viễn Chu quay mặt qua, ánh mắt lạnh lùng quét qua liếc người cha của mình một cái.
“Vậy nếu phẫu thuật thành công thì sao? Ba sẽ mang ơn đội nghĩa với Tình Thâm à? Không thể nào! Ba sẽ cảm thấy cô ấy là bác sĩ, đó là điều cô ấy phải làm nhất.”
Nụ cười lạnh của Tưởng Đông Đình thu về, ông ta gần như có thể đoán được kế tiếp sẽ có chuyện gì, yên tâm, ông ta đều đã thu xếp hết rồi.
Nếu Vạn Dục Ninh chết trên bàn mổ, hiện giờ nhà họ Vạn không còn ai, nhưng Tưởng Đông Đình sẽ không chịu để yên, ông ta sẽ cho người điều tra rõ ràng. Kết quả điều tra sẽ không phát hiện ra Vạn Dục Ninh uống thuốc, nhưng cô ta chết vì xuất huyết nhiều, đó là trách nhiệm của Hứa Tình Thâm, cô mãi mãi trốn tránh không được.
Cuộc phẫu thuật đã bắt đầu.
Trong phòng phẫu thuật an tĩnh không thôi, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền đến.
Tưởng Viễn Chu gắt gao nhìn chằm chằm một màn này. Sau một hồi, ngón tay anh lướt qua ấn đường, tinh thần căng thẳng cao độ, ca phẫu thuật vẫn chưa tới lúc mấu chốt nhất.
Tưởng Đông Đình dời mắt, chung quy có chút không đành lòng. Ông ta đi tới cạnh sô pha, ngồi xuống.
Lúc giữa trưa, Lão Bạch cho đưa đồ ăn vào. Tưởng Đông Đình miễn cưỡng ăn một chút, còn Tưởng Viễn Chu vẫn đứng không nhúc nhích.
“Viễn Chu, con rốt cuộc là lo lắng cho Vạn nha đầu hay lo cho Hứa Tình Thâm?”
Tưởng Viễn Chu liếc mắt, hỏi ngược lại: “Đã tới lúc nào mà ba còn có thể quan tâm thứ này?”
“Ba chỉ cảm thấy thái độ của con với Hứa Tình Thâm làm ba có chút không lý giải được.”
“Có gì không thể lý giải?” Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên, tầm mắt một lần nữa quay trở lại trên màn hình.
“Cô ấy là vợ con, con lo lắng cho cô ấy chẳng lẽ không bình thường sao?”
Tưởng Đông Đình tức nhất là khi nhắc tới vấn đề này, hai người chẳng ai nói nữa.
Tới buổi chiều, hai mắt Tưởng Viễn Chu cay, hai ngón tay ấn ấn mũi. Lão Bạch bước lên.
“Tưởng tiên sinh, ngài đi nghỉ ngơi trước đi ạ, đợi lúc có kết quả tôi sẽ báo cho ngài.”
Hai mắt Tưởng Viễn Chu kín tơ máu, nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía màn hình. Sắc mặt anh không còn khẩn trương như lúc nãy.
“Chắc sắp xong rồi.”
“Ý ngài là, phẫu thuật sẽ thành công?”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên: “Tôi nghĩ hẳn là đã qua cửa ải khó khăn nhất rồi.”
Giọng anh vừa dứt, bỗng nhiên nghe thấy một loạt giọng nói kinh hoảng truyền tới lỗ tai: “Không được rồi!”
Trái tim Tưởng Viễn Chu treo cả lên. Anh ngồi dậy, nghe thấy những giọng nói kia vẫn còn tiếp tục: “Xuất huyết! Bác sĩ Hứa, xuất huyết!”
Tưởng Đông Đình cả kinh hết người, vội vàng đi đến trước màn hình, đủ loại giọng nói hoảng loạn truyền tới.
“Xuất huyết nhiều!!!!!”
“Đừng hoảng!”
“Mau!!!!!”
“Huyết áp bao nhiêu?”
Tưởng Viễn Chu nhắm mắt lại. Tưởng Đông Đình run run rẩy rẩy, cả người như muốn té ngã.
“Ta đã nói ca phẫu thuật này không thể làm mà, không thể làm! Đã xảy ra chuyện rồi! Hứa Tình Thâm cô ta không có bản lĩnh đó!”
Tưởng Đông Đình khó thở muốn ngất, xoay người đi ra ngoài.
“Ba tới phòng phẫu thuật chờ Vạn nha đầu, ba nhìn không được…”
Khuôn mặt Lão Bạch cũng đầy nôn nóng: “Tưởng tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Kết quả tệ nhất tôi đã nghĩ tới. Hứa Tình Thâm lúc này còn gấp hơn chúng ta, xem tiếp đi!”
“Dạ.”
Ra tới bên ngoài, Tưởng Đông Đình bước đi, nhanh chóng gọi cho quản gia, bảo ông ta bố trí cho báo chí đi vào.
Ca phẫu thuật của Vạn Dục Ninh rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng Tưởng Viễn Chu rõ hơn ai hết. Anh thấy động tác của Hứa Tình Thâm thành thạo mà bắt đầu xử lý tình huống khẩn cấp. Một Hứa Tình Thâm như thế, Tưởng Viễn Chu cũng không phải chưa từng nhìn thấy.
Anh lần lượt bị hấp dẫn, trong những khoảnh khắc đó, còn không phải là vì dáng vẻ của Hứa Tình Thâm lúc đứng bên bàn phẫu thuật sao?
Năm đó cô cứu Mạc Tiểu Quân, cũng như hôm nay vậy, thân mình gầy gầy đứng vững trước bàn mổ, một khắc một giây đều chưa bao giờ từ bỏ, dường như áp lực của vạn phần nguy hiểm và thiên quân vạn mã phía trước có bao giờ đánh bại được cô?
Hứa Tình Thâm đứng yên ở kia, trong người ẩn chứa năng lượng Tưởng Viễn Chu không thể đoán trước. Tay cô chỉ cần run một chút, dao mổ chỉ cần chệch đi quá một tấc là có thể lấy mạng người. Trong tay cô nắm hy vọng tái sinh của người khác, sinh mệnh được giao ở cô có ý nghĩa cao nhất và mạnh nhất.
Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên cảm thấy, dù ca phẫu thuật này có thật sự thất bại, vậy cũng không đáng sợ. Anh cũng không biết ở đâu mình có cái ý niệm này, những lo lắng và băn khoăn trước đó như đều tan thành mây khói. Anh nhìn bóng dáng Hứa Tình Thâm, loại cảm giác sốt ruột trong lòng được vuốt phẳng xuống hơn chút.
—
Tưởng Đông Đình đã đi tới cửa phòng phẫu thuật. Đã thu xếp xong cho báo chí vào bệnh viện nhưng vẫn chưa vội vây kín cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật, Tưởng Đông Đình sợ bị Tưởng Viễn Chu nhận ra được điều gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tưởng Đông Đình cũng không biết đã đợi bao lâu.
Lúc vừa ngẩng đầu lên, ông ta thấy đèn phòng phẫu thuật tắt.
Tưởng Đông Đình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, rât nhanh, cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Hứa Tình Thâm còn chưa tháo khẩu trang đã đi ra ngoài.
Tầm mắt cô trông ra, thấy Tưởng Đông Đình, vừa định nói chuyện thì chợt thấy cách đó không xa xông tới không ít người. Cô hơi giật mình, hoàn toàn không làm biết tình huống gì. Có người tiến lên, mở miệng hỏi thẳng: “Cô là bác sĩ Hứa ạ? Hôm nay nhận một ca phẫu thuật như vậy, xin hỏi phẫu thuật thành công không? Có thể nói cho chúng tôi một chút về tình huống cụ thể không?”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm hơi thay đổi: “Ai cho các anh vào? Đây là bệnh viện.”
Người bên cạnh cũng thò người qua, hỏi: “Nghe nói ca phẫu thuật này nguy hiểm vạn phần, gần như không có tỷ lệ thành công, chính cô khăng khăng muốn làm sao?”
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đầy nghiêm túc: “Có làm phẫu thuật hay không, điều đó hoàn toàn xem ý chí của bệnh nhân, bác sĩ không quyết định được.”
“Nhưng mối quan hệ củ Vạn Dục Ninh và bệnh viện Tinh Cảng sâu xa, vì sao cô muốn cứu cô ấy vậy?”
“Vạn Dục Ninh bệnh nặng, ý của Tưởng tiên sinh thế nào?”
Tầm mắt Hứa Tình Thâm xuyên qua đám người, thấy Tưởng Đông Đình đang ngồi, cô liền hiểu ra hết.
“Tôi từ chối trả lời câu hỏi của các anh.”
“Vậy xin hỏi, phẫu thuật thành công không?”
“Cô làm phẫu thuật cho Vạn Dục Ninh, rốt cuộc có tâm tính gì?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy buồn cười, khóe miệng cô khẽ giương lên: “Tâm tính gì? Cô ấy là bệnh nhân, tôi là bác sĩ, tôi đương nhiên phải cứu mạng cô ấy!”
“Nếu như vậy, điều chúng tôi quan tâm nhất chính là ca phẫu thuật có thuận lợi không?”
Từng nhóm người đổ tại đây, khí thế rất hùng hổ doạ người. Hứa Tình Thâm cũng không nợ bọn họ, lần thứ hai cô ngẩng mắt lên, bỗng nhiên nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đang từ nơi xa bước tới, tay còn ôm một bó hoa, thế này lại là tư thế gì đây?
Tới trước mặt đám người, Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ bả vai của một người.
“Nhường nhường!”
Người nọ quay đầu lại nhìn, dường như bị kinh hãi: “Anh Tưởng!”
Đôi mắt Tưởng Đông Đình sắp bị màu đỏ của hoa hồng chọc cho mù. Tưởng Viễn Chu đáo trước mặt Hứa Tình Thâm, bất ngờ ôm chầm lấy eo cô, hôn mạnh xuống môi cô.
Hứa Tình Thâm ngây ngốc: “Dơ!”
Cùng lúc đó, Vạn Dục Ninh được đẩy ra tới. Lão Bạch tiến lên mấy bước, ngăn phóng viên lại: “Cô Vạn còn hôn mê, hy vọng mọi người không chụp ảnh, ai dám động một chút, tôi sẽ không khách khí với người đó.”
Tưởng Đông Đình đi tới.
Vạn Dục Ninh được đẩy tới trước mặt ông ta, trên mu bàn tay cô ta còn cắm chai truyền dịch, đôi mắt nhắm chặt. Tưởng Đông Đình giật mình đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng giường bệnh được đẩy đi.
Hứa Tình Thâm nhận bó hoa của Tưởng Viễn Chu, trước mặt nhiều người như vậy cô có vẻ có hơi không được tự nhiên.
“Đi thôi!”
“Có mệt không?”
“Mệt lắm! Đói muốn chết!”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
“Đi thay quần áo trước, anh đã bảo Lão Bạch chuẩn bị thức ăn.”
Đám phóng viên kia còn muốn ào tới, Tưởng Viễn Chu giơ tay lên ngăn tiếng nói của bọn họ: “Buổi tối 7 giờ, tôi sẽ sắp xếp một cuộc họp báo, đến lúc đó lại nói.”
Nói giỡn, vợ anh đã mệt tới như vậy còn có thể lãng phí thời gian vào những người này sao?
Tưởng Viễn Chu ôm bả vai Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Tưởng Đông Đình còn đứng ở đó, Hứa Tình Thâm bước ngang qua ông ta thì dừng bước.
“Ba, phẫu thuật rất thành công, vô cùng tốt đẹp, ba hẳn nên chúc mừng con một tiếng chứ?”
Biểu tình lúc này của Tưởng Đông Đình thật sự không phải một câu hai câu là có thể hình dung ra. Sắc mặt ông ta trắng bệch, Vạn Dục Ninh sống lại không phải chuyện xấu, dù sao ông ta cho Vạn Dục Ninh uống thuốc cũng là vì biết cô ta không thể cứu. Nhưng Vạn Dục Ninh lại được cứu, còn là bởi tay Hứa Tình Thâm…
Tưởng Viễn Chu nhìn ra phía đàng sau.
“Chuyện hôm nay phẫu thuật không có mấy người biết, sao lại có nhiều truyền thông như vậy?”
“Ba!” Hứa Tình Thâm cười khẽ. “Ba là muốn cho con nổi tiếng sao? Biết con có thể thành công, trải cho con một con đường tốt như vậy, thật là cám ơn ba!”
Hai chân Tưởng Đông Đình như rót đầy chì, muốn cất bước đi nhưng một chút sức lực cũng không có.
Sắc mặt ông ta biến đổi rồi lại biến đổi, dường như khóe miệng cũng run rẩy, có điều không nói được ra lời. Hứa Tình Thâm vịn lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
“Người em dơ, em đi xử lý cho xong đã”
“Được.”
—
Trong văn phòng Tưởng Viễn Chu mở cửa sổ, bước vào liền có một luồng hương vị tươi mát.
Trên bàn trà bày đầy từng hộp đồ ăn tinh xảo. Hứa Tình Thâm đi tới, Tưởng Viễn Chu đưa chén đũa cho cô.
“Anh vẫn chưa ăn sao?”
“Xem em làm phẫu thuật anh cũng hồi hộp.”
“Đừng hồi hộp!” Hứa Tình Thâm đói muốn xỉu, cô vừa nhấm nuốt cơm, vừa lắc đầu. “Em cũng không hồi hộp.”
Người đàn ông cười khẽ. Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lão Bạch nhanh chóng đi vào.
“Tưởng tiên sinh, Tưởng phu nhân, chuyện phẫu thuật bên ngoài đều truyền ra rồi ạ.”
“Vậy ư?” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên. “Tưởng phu nhân nổi tiếng rồi?”
Lão Bạch nhịn không được cười, nói: “Lần này, ít nhiều nhờ cha ngài.”
“Nói vậy, tôi còn phải cám ơn ông ấy.”
“Báo chí nhất định là ông ấy an bài, nhưng mặc kệ Tưởng phu nhân thành công hay là không, tin tức đều được đưa ra ngoài.”
Hứa Tình Thâm đang ăn cơm, Tưởng Viễn Chu bảo Lão Bạch ra ngoài trước. Cô không thốt một tiếng, vùi đầu ăn. Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về phía cô.
“Trong lòng có cảm tưởng gì?”
Cô lắc lắc đầu, nửa chén cơm đã vơi, đồ ăn cũng không ăn, hai má phồng lên.
Tưởng Viễn Chu cảm thấy buồn cười, cô tốt xấu cũng là một cành hoa của Tinh Cảng, đi ra ngoài ai mà không nói cô là một đại mỹ nhân? Hình tượng này, khí chất này, Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp bật cười thì trong lòng lại nảy sinh một loại cảm giác đau lòng không nói được.
Rõ ràng là người có thể dựa mặt kiếm cơm, lại một hai muốn đấu tranh cho sự nghiệp của mình, đây là Hứa Tình Thâm đó!
Ăn cơm xong, Hứa Tình Thâm buông chén xuống, cũng không dọn dẹp, cởi giày nằm xuống sô pha.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh cô.
“Đi vào phòng ngủ đi!”
“Không được.” Cô thật sự mệt không chịu nổi, cảm giác cơ thể đã sớm bị đào rỗng không.
“Em ngủ một lúc, ngủ một lúc sẽ tốt thôi.”
“Bên ngoài lạnh.”
Hứa Tình Thâm nhắm chặt đôi mắt, thế mà đã đi vào giấc ngủ.
Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt nhỏ của cô, anh cúi người xuống. Hứa Tình Thâm hít thở trầm ổn, bỗng nhiên giơ tay chụp tay Tưởng Viễn Chu.
Nhanh như vậy đã nằm mơ.
Tưởng Viễn Chu định đứng dậy ôm cô đến giường. Hứa Tình Thâm một chân động đậy, cánh tay mở ra, miệng mơ hồ phát ra tiếng: “Tưởng Viễn Chu, muốn, em muốn…”
Cô chưa nói cụ thể muốn cái gì, nhưng với Tưởng Viễn Chu mà nói, cái này còn chưa quá rõ sao?
Cô muốn, đương nhiên là muốn con người anh đây!
Câu đầu tiên của Hứa Tình Thâm đã quyến rũ anh đến nỗi chịu không nổi.