Đầu gối Mục Kính Sâm đè xuống bên cạnh Hứa Lưu Âm, tay anh sờ sờ phía bên cạnh cô, một tay đè xuống lưng ghế Hứa Lưu Âm, hơi dùng sức, lưng ghế liền ngã nằm ra sau. Cả người Hứa Lưu Âm không kịp đề phòng ngã ra sau.
“Anh, anh làm cái gì vậy?”
Mục Kính Sâm khom người xuống, còn chưa nói gì, miệng đã bị Hứa Lưu Âm bịt lại.
“Anh vừa ăn đồ gì, anh quên rồi?”
Mục Kính Sâm đẩy tay cô ra, “Không thể quên được!”
Hứa Lưu Âm thở hổn hển, cả người không dậy được, cũng không thể mặc kệ mình nằm như vậy.
“Mục Kính Sâm, anh thật quá đáng.”
“Anh ở trên người em, có lúc nào không quá phận?”
Hứa Lưu Âm vung tay đấm đánh vào ngực Mục Kính Sâm, “Tôi... Tôi thấy ngộp quá, anh dậy trước đi, tôi khó chịu.”
“Anh còn chưa làm gì em, em đã thấy ngộp?”
“Mục Kính Sâm, có chuyện gì từ từ nói được chưa?”
Hai tay Mục Kính Sâm đè bả vai Hứa Lưu Âm, nửa người trên của cô hoàn toàn không nhúc nhích được, tóc cũng bị rối loạn.
“Anh vẫn luôn theo dõi tôi tôi còn chưa tính, có phải anh còn phái người điều tra tôi? Nếu không, sao anh biết tôi ở đây?”
Mục Kính Sâm từ trên nhìn xuống cô chăm chú, “Phải, anh không chỉ điều tra em, anh còn điều tra khách của em, số của vợ hắn cũng là anh tìm người điều ra ra.”
“Anh bệnh tâm thần!”
“Còn cả Mai Dịch Hiên kia, lai lịch không nhỏ đấy! Hứa Lưu Âm, em thật sự tìm chỗ dựa cho mình...”
Ngoài cửa sổ, một người đàn ông khác từ trên xe xuống, anh ta muốn tiến tới, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn gọi cho Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm mới từ khách sạn đi ra ngoài, tiếng chuông di động liền gấp gáp không chờ nổi mà reo lên. Cô bắt máy, nói alo.
“Tưởng phu nhân, là tôi ạ.”
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vừa thấy sếp Mục kéo cô Hứa vào xe. Tôi nhìn lén, hai người hẳn đang tranh cãi trong xe, tôi không chắc có nên qua đó không...”
Hứa Tình Thâm ngắt lời anh ta, “Anh không phải đối thủ của cậu ta, chỉ biết sẽ bị tẩn đến răng rơi đầy đất.”
“Nhưng thế làm sao bây giờ? Cô Hứa sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
“Làm sao bây giờ? Báo công an đó...” Hứa Tình Thâm bước ra ngoài hai bước, thấy Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn mình, cô sửa lại giọng, nói: “Anh bây giờ đang ở bãi đỗ xe đúng không?”
“Dạ.”
“Gần đó hẳn là có bảo vệ, anh mau đi gọi người, cứ nói có kẻ kéo một cô gái trẻ vào trong xe, đang mưu đồ gây rối.”
Tài xế có chút do dự, cười gượng hai tiếng, “Nếu tôi dẫn người tới như vậy, sếp Mục hẳn sẽ càng muốn tẩn tôi một trận ấy chứ?”
“Không sao đâu, anh kêu người đi, hiện trường cũng không phải chỉ có mình anh. Thấy tình thế không đúng, anh chuồn nhanh là được.”
“Được ạ.”
Hứa Tình Thâm ngắt cuộc trò chuyện, Tưởng Viễn Chu đang chờ đàng trước, cô bước tới, “Vốn dĩ định nói báo công an, nhưng Mục Kính Sâm cũng không phải người tùy tùy tiện tiện là có thể bị dẫn đi, không cần phải lãng phí lực lượng cảnh sát.”
“Cậu ta hiển nhiên sẽ còn có ý định với Hứa Lưu Âm, em cần gì phải quản mấy chuyện rảnh này?”
Hứa Tình Thâm đút tay vào trong túi quần Tưởng Viễn Chu.
“Anh nghĩ Âm Âm là ai? Lúc không muốn thì một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đá đi, lúc muốn thì mặt dày thà chết không chịu buông tha, còn hận không thể dọn sạch những người khác phái bên cạnh Âm Âm, thế giới này cậu ta định đoạt sao? Cậu ta hận không thể tự xưng có thể lên trời xuống đất phải không?”
Tưởng Viễn Chu bật cười, “Anh thật ra đồng tình với Mục Kính Sâm.”
“Anh còn đồng tình với cậu ta?”
“May là lúc trước, lúc anh muốn đuổi theo em lại, sau lưng em không có nhân vật lợi hại như em...”
Hứa Tình Thâm dừng chân lại, ngẩng mắt lên.
“Ý của anh là theo đuổi em rất dễ phải không?”
“Không dám.”
Tay Hứa Tình Thâm còn đút trong túi quần anh, bàn tay cô sờ soạng qua phía bên cạnh, lòng bàn tay cách lớp vải dệt mỏng sờ vào chân Tưởng Viễn Chu. Cô dứt khoát ôm lấy eo anh, ngón tay theo túi quần hơi hơi thăm dò về phía trước.
Tưởng Viễn Chu hít ngược hơi lạnh vào, tay đè bàn tay Hứa Tình Thâm đang giấu trong túi quần, “Đừng lộn xộn!”
“Khẩn trương thế làm gì? Không phải anh thích vậy nhất sao?”
“Giữa ban ngày ban mặt...”
Hứa Tình Thâm chầm chậm cười, “Anh xem, trời tối rồi.”
Lão Bạch từ phía xa đã sắp chạy tới, tay anh ấy mở cửa xe ra, quay đầu lại nhìn về phía hai người, tầm mắt lại chăm chú vào tay Tưởng Viễn Chu. Anh ấy hắng giọng một tiếng thật to, “Tưởng tiên sinh!”
Bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu đứng thẳng, nửa người dưới trông có chút cứng đờ, thẳng tắp.
Hứa Tình Thâm rút bàn tay mình ra, đi thẳng tới trước. Tới trước mặt Lão Bạch rồi, sắc mặt cô thản nhiên cực kỳ, khom lưng ngồi vào băng ghế sau.
Lão Bạch đóng cửa xe lại, vòng qua xe đi qua bên kia xe. Tưởng Viễn Chu bước tới, tay Lão Bạch để ở tay nắm cửa xe, trước khi mở cửa xe, anh ấy ghé tới trước người Tưởng Viễn Chu, nói: “Tưởng tiên sinh, ngài còn nhớ cái tin làm ngài hận không thể đập đài truyền hình đưa tin không?”
“Đưa tin gì?” Tưởng Viễn Chu quả thật không có để ý tới.
Lão Bạch dán tới tai anh, nói câu: “Khi đó ngài bị chụp lén, có điều báo chí đưa tin, tiêu đề còn cố tình phóng đại, nói ngài...”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu biến đổi, liếc qua người đàn ông bên cạnh, “Cậu muốn nói gì?”
Lão Bạch ngoan ngoãn lui qua bên cạnh, nén cười nói: “Động tác vừa rồi kia của ngài, coi chừng lại bị người chụp được.”
“Cậu hiểu cái gì!” Tưởng Viễn Chu muốn nói động tác kia là Hứa Tình Thâm làm, nhưng nghĩ nghĩ, đây chung quy là ngọt ngào nho nhỏ giữa vợ chồng họ, liên quan gì tới Lão Bạch.
“Đêm nay uống nhiều rượu miễn phí rồi phải không?” Tưởng Viễn Chu tự mở cửa xe ra, ngồi xuống.
Hứa Tình Thâm vuốt vuốt tóc, hỏi: “Lão Bạch lại xảy ra chuyện gì?”
“Lão Bạch muốn bị đánh.”
Người đàn ông ngồi vào ghế lái phụ, ý vị thâm trường mà cười cười với Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt anh ấy, “Em cũng cảm thấy, anh ấy rất muốn bị đánh.”
Được thôi, ngay cả cười mình cũng sai, Lão Bạch xoay người, ngồi nghiêm chỉnh lại, nói với tài xế: “Về Hoàng Đỉnh Long Đình.”
“Vâng.”
—
Trong một bãi đỗ xe khác.
Bên trong xe còn đang giằng co, Hứa Lưu Âm đã không còn sức lực phản kháng, đang nằm ngồi trên ghế nhìn chằm chằm người đàn ông phía trên.
Mục Kính Sâm kéo hai tay cô, để tay cô giao nhau đặt trước ngực. Bàn tay anh đè chỗ cổ tay cô, “Không giãy nữa?”
“Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Em trả lời anh trước, em với Mai Dịch Hiên kia là mối quan hệ gì?”
Hứa Lưu Âm nhắm mi mắt, bên trong xe sắp ngộp chết người. “Vẫn đang nói chuyện.”
Sắc mặt người đàn ông đột ngột thay đổi, “Nói rõ ràng chút.”
“Tôi với anh ta phát triển ra sao, có liên quan tới anh không?”
“Đương nhiên là có, nếu còn dám tiếp cận em, anh đánh gãy chân hắn!”
Hứa Lưu Âm mở mắt ra, liếc anh một cái, “Anh nói mấy lời kiểu này thì tôi cũng sẽ nói: Mục Kính Sâm, anh mà lại can thiệp tới cuộc sống của tôi, hôm nay tôi cho anh gãy một chân tại đây!”
Trong mắt Mục Kính Sâm lộ ra vẻ khinh thường, trên mặt trưng đầy vẻ trào phúng, “Em còn muốn anh gãy chân? Em cũng đừng quên, bản lĩnh của em đều là ai dạy em.”
“Tôi đã quên rồi đấy, ai còn nhớ anh?”
“Hứa Lưu Âm, em một hai phải cố ý chọc giận anh có phải không?”
Mục Kính Sâm nói xong lời này, cả người áp xuống. Hai tay anh ôm chặt nửa người trên của Hứa Lưu Âm, đôi môi mỏng hôn lên cổ cô. Anh cảm giác được nhịp đập trên cổ cô, loại cảm giác nguồn nhiệt và huyết mạch lưu động này làm anh trong nháy mắt đánh mất lý trí.
Mục Kính Sâm hai tay sờ loạn trên người cô. Trong không gian nhỏ hẹp của ghế lái phụ, anh đè lên cô để có thể tự nhiên phát huy. Có điều khổ cho Hứa Lưu Âm, cả người không thể nhúc nhích, chỉ có thể đá hai chân mình.
“Mục Kính Sâm, anh buông tôi ra.”
Người đàn ông dứt khoát ngồi lên người cô. Nửa người trên của anh ngồi thẳng dậy, hai tay nhanh chóng cởi áo sơ mi, lồng ngực to lớn rắn chắc sáng bóng. Ánh sáng trong xe không đủ, chỉ là hai khối thịt trước ngực người đàn ông lại quá cường tráng.
Hứa Lưu Âm muốn đứng dậy, Mục Kính Sâm thấy thế, lần thứ hai áp người xuống.
Tài xế nhà họ Tưởng đã gọi hai người bảo vệ lại. Bảo vệ bật đèn pin chiếu tới, tài xế kích động lên tiếng, “Xem, mau xem, mông cũng chu lên rồi! Xảy ra chuyện thật rồi, tôi không lừa các anh đúng không?”
Mục Kính Sâm ở trong xe, ôm “ôn hương nhuyễn ngọc” trong ngực, cảm giác có một luồng điện chạy khắp tứ chi, anh cảm thấy mình sắp nổ tung.
Anh không chú ý tới ánh đèn sau lưng, anh cũng không chú ý nổi.
Tiếng Mục Kính Sâm thở dốc nặng nề, trong không gian chật hẹp, chút lửa ái muội kia cọ sát châm lửa, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng cháy...
Hai tay anh ôm đầu Hứa Lưu Âm, đôi môi mỏng bịt kín miệng cô.
Hứa Lưu Âm trừng lớn hai mắt, người cựa quậy, thử hạ thấp chân. Không gian đàng trước rất lớn, hai chân cô hoàn toàn có thể hoạt động, cô đột nhiên gập đầu gối lên, thúc mạnh vào Mục Kính Sâm.
Tiếng kêu đau của người đàn ông bị cắn trong miệng, anh hận không thể thét chói tai ra tiếng. Kiểu đau này thật thấu tận tim can, ruột gan đứt từng khúc! Anh đau đớn nhắm mắt, hai tay bóp chặt bả vai Hứa Lưu Âm.
Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa sổ xe, “Mở cửa!”
Mục Kính Sâm nhắm hai mắt lại. Hứa Lưu Âm đẩy anh một cái, người đàn ông không đứng dậy, chôn mặt vào cần cổ cô. Hứa Lưu Âm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, “Mau đứng lên, có người tới.”
“Anh...” Mục Kính Sâm cố hết sức mà lên tiếng. “Anh dậy được ư?”
Hứa Lưu Âm còn đang đẩy anh, Mục Kính Sâm đau đến mức không muốn nhúc nhích, cả người anh đè trên người Hứa Lưu Âm.
Bảo vệ ghé sát vào cửa sổ thì thấy, “Cô ơi, cô không sao chứ?”
“Tôi có chuyện, cứu với!”
“Bên trong thật sự khiếm nhã đấy...”
Bàn tay Mục Kính Sâm xoa nhẹ bả vai Hứa Lưu Âm, “Dù bây giờ em không dùng tới nó, em cũng không cần ác với nó như thế chứ? Em có cam đoan được sau này cũng sẽ không nhớ nhung nó không?”
“Khốn nạn!” Người bên ngoài nhìn nhìn, tình thế đã lửa sém lông mày. “Nếu không báo công an đi?”
Tài xế ở bên cạnh nôn nóng nói: “Chờ khi cảnh sát tới, gạo cũng đã nấu thành cơm chín.”
“Cũng đúng.”
“Vậy làm sao bây giờ hả?”
Mục Kính Sâm cảm giác được từng đợt co rút đau đớn, còn từng cái mồm cứ đang nói chuyện, ồn đến nỗi đầu anh sắp nổ tung.
Người đàn ông nâng bàn tay vỗ vào cửa sổ xe, “Cút ngay!”
“Cô Hứa, cô Hứa!” Tài xế nhà họ Tưởng ghé tới, nhìn nhìn bên trong. “Các anh mau nghĩ cách đi chứ!”
“Phá cửa sổ đi.” Có người đề nghị.
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm Hứa Lưu Âm. Sắc mặt anh vẫn rất khó xem, điều này làm Hứa Lưu Âm không thể không hoài nghi, có phải cô đã thật sự đá hỏng anh rồi không?
“Phá đi.” Tài xế đứng qua bên cạnh. “Người đàn ông kia cũng không mặc quần áo...”
“Nào nào, đứng đứng qua một bên.”
Hứa Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt rất nhanh trở xuống trên gương mặt Mục Kính Sâm, “Nghe thấy không? Anh vẫn nên nhanh mở cửa xe ra đi, nếu không, cãi cương, mặt mũi anh cũng khó coi.”
Mục Kính Sâm cười lạnh một tiếng rất rõ, “Tại Đông Thành này, ai dám đập xe anh...”
Lời còn chưa dứt, ở cửa sổ xe đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Mục Kính Sâm quay đầu lại nhìn, bảo vệ bên ngoài múa may khúc côn trong tay, cú thứ hai đã hạ xuống.
Tài xế ở bên cạnh phụ vào, “Đập bốn góc, như vậy kính sẽ dễ vỡ.”
Mục Kính Sâm giơ tay mở cửa xe ra, bàn tay to của anh đẩy tới trước, thân người cũng dậy khỏi người Hứa Lưu Âm.
Hứa Lưu Âm theo bản năng túm cổ áo mình. Lúc Mục Kính Sâm nhảy xuống xe đã quên mất bộ vị nào đó của mình còn có thương tích, hai chân hạ xuống đất, cơn đau xuyên tim liền tấp lên lần nữa. Anh nhân thể dựa vào bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Các anh làm gì?”
Hứa Lưu Âm theo xuống. Tài xế nhà họ Tưởng vội hỏi: “Cô Hứa, cô không có việc gì chứ?”
Từng màn tiếp theo liền hoàn toàn rối loạn, ai ai cũng không có tiện nói chuyện. Mục Kính Sâm tính tình nóng nảy, lại bị người đập cửa sổ xe, nhất định bực bội.
Mấy người bảo vệ kia cũng không muốn gánh trách nhiệm, chung quy chuyện này xảy ra trong phạm vi bọn họ phụ trách, chắc chắn không cho phép Mục Kính Sâm lại làm xằng làm bậy.
Rồi sau đó...
Sau đó, chính là thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Mục Kính Sâm muốn túm Hứa Lưu Âm lại, bọn họ tưởng anh lại muốn có ý đồ gây rối, bảo vệ liều mạng ngăn lại. Mục Kính Sâm một tay ném một người trong đó xuống đất, hai người khác thấy thế, vớ cây côn nhào lên.
Bên cạnh còn có người xem đánh nhau, dù sao một người ở trần đánh nhau với bảo vệ, trận này cũng hiếm khi thấy được.
Tài xế nhà họ Tưởng thấy thân thủ của Mục Kính Sâm thì bị dọa muốn ngây người, nhưng phản ứng của anh ta vẫn rất nhanh, bắt lấy cổ tay Hứa Lưu Âm liền chạy.
Hai người lên xe, Hứa Lưu Âm không khỏi thở dốc, ngẩng đầu thấy Mục Kính Sâm chỉ chỉ về bên này, hơn nữa đang đi nhanh đến.
“Làm sao bây giờ?” Hứa Lưu Âm nhìn về sang người bên cạnh.
Tài xế khởi động xe, lùi xe rất nhanh ra sau, tốc độ xe vừa nhanh vừa vội, cứ thế được anh ta lái thoát ra khỏi nơi không thể quay đầu xe.
Hứa Lưu Âm nhìn kính chiếu hậu, “Anh rất lợi hại đó!”
“Đó đương nhiên, nhưng thứ khác thì không chứ lái xe tôi chắc chắn là trong nghề.”
Hứa Lưu Âm vội vàng thắt dây an toàn. “Chở tôi về khách sạn đi, cám ơn nha!”
“Được.”
Thấy chiếc siêu xe màu đen nghênh ngang chạy đi, Mục Kính Sâm dừng bước chân. Gió đêm thổi một cái, người thật sự có chút lạnh.
—
Nhà họ Tô.
Tô Thần ngồi trước gương trang điểm, bụng đầy tâm sự, trên bàn bày đủ loại mỹ phẩm dưỡng da. Bà Tô nói mang thai rồi phải đặc biệt chú ý, cái gì cũng không thể dùng, nhưng những đồ trang điểm xa hoa đó đều là Mục Thành Quân cho người đưa tới, nói là chuyên dùng cho thai phụ.
Tay cô cầm ngắm một cái chai nhỏ, suy nghĩ xuất thần.
Càng gần ngày sinh, Mục Thành Quân càng không yên tâm, số lần tới cũng càng thường xuyên.
Người khác đều tưởng hắn không yên tâm, thật ra chỉ có Mục Thành Quân trong lòng rõ ràng nhất. Hắn bây giờ đã cảm thấy thai động rõ rệt của đứa bé, hắn cảm thấy đùa rất vui. Đôi khi công ty không có xã giao, về nhà dù gì cũng không có việc gì, hắn liền dứt khoát tới nhà họ Tô bên này.
Hắn còn chờ mong đứa bé có thể mau được sinh ra hơn bất cứ ai khác.
Tô Thần thật cẩn thận vuốt ve bụng. Cô thì sao, tâm tình cô là mâu thuẫn nhất. Cô đã hy vọng có thể sớm gặp con hơn chút, rồi lại biết rõ, con sinh ra rồi, cô còn một trận đánh ác liệt phải đánh.
Cửa phòng bị mở ra một tiếng “két”, Tô Thần xoay đầu lại, nhìn thấy Mục Thành Quân đi vào.
“Hôm nay thế nào?”
Tô Thần đứng dậy, “Như cũ, khá tốt.”
Mục Thành Quân bước tới, tầm mắt rơi xuống cái bụng phồng lên của người phụ nữ. Hắn giơ tay muốn sờ, Tô Thần lại lách mình tránh.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên mặt cô, Tô Thần suy nghĩ cả ngày, có ít lời nói vẫn tính phải nói, “Mục Thành Quân...”
“Ừm.” Người đàn ông đáp nhẹ.
“Anh... Tối hôm nay tôi muốn ngủ ở ngoài.”
Mục Thành Quân nhìn vào mắt cô chăm chăm, tưởng mình nghe lầm, “Ngủ ở ngoài?”
“Phải.”
“Đi đâu?”
“Tôi muốn tới khách sạn.”
Mục Thành Quân ngay sau đó hỏi: “Vì sao?”
“Tôi cảm thấy trong nhà rất buồn, muốn ra ngoài giải sầu.”
Mục Thành Quân lùi ra sau hai bước, ngồi xuống mép giường, “Cô không nghĩ ở ngoài không an toàn sao?”
“Tìm khách sạn tốt chút là được.”
Mục Thành Quân chớp mắt, ánh mắt soi kỹ. Tô Thần chợt căng thẳng, cô nắm chặt bàn tay, sợ bị hắn nhìn ra gì, sắc mặt cô căng cứng kinh khủng. Mục Thành Quân bật cười, “Tôi cơ bản có thể đoán ra cô đang có ý gì.”
Tô Thần trong lòng hoảng hốt, không thể nào?
Cô chính là muốn để Mục Thành Quân dẫn mình ra ngoài, nói không chừng sẽ tới cái kiểu phòng mà hắn thường bao, nói vậy, cô có thể nhớ số phòng.
Chẳng lẽ chút tâm tư này của cô đều bị hắn nhìn thấu sao?
Tô Thần miễn cưỡng động đậy khóe miệng, “Tôi có ý gì?”
“Có phải cô muốn ngủ với tôi?”
“Cái gì?!” Tô Thần cảm giác Mục Thành Quân như đang ném pháo tới. Cô thiếu chút nữa đã nổ tung, cô rất vất vả che đậy ngọn lửa, “Anh nghĩ đi đâu đó?”
“Tôi với cô từng có một đêm, còn có con. Chẳng qua từ sau lần đó, tôi chẳng chạm tới cô, có phải cô sốt ruột không?” Ánh mắt Mục Thành Quân nhìn Tô Thần chằm chằm không rời đi. “Có lẽ, trong lòng cô còn có ý nghĩ khác, nhưng cô muốn đi khách sạn với tôi, tôi không thể không nghi ngờ cô đang có âm mưu với tôi.”