Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa cho ngài một ít thức ăn.”

Hứa Tình Thâm đứng trước bàn, nhìn lão Bạch mang đồ ăn lấy ra, còn có đồ ăn khác đưa cho Lâm Lâm, “Ở Cửu Long Thương làm nhiều nên đưa qua.”

Ngòn tay cô co lại từ từ nắm chặt.

“Thừa lúc còn nóng thì ăn đi.”

“Tưởng Viễn Chu đâu?”

“Ngài muốn gặp ngài ấy?”

“Tôi, tôi muốn hỏi một chút.”

“Tưởng tiên sinh có tới.”

Hừa Tình Thâm vội nói: “Đứng để cho anh ta tới đây nữa.”

“Vì sao?”

“Mấy ngày nay truyền thông luôn nhìn chằm chằm vào Bảo Lệ Cư Thượng rất nhiều, anh ta qua không biết có chuyện gì xảy ra cũng không chừng.”

Khẽo môi lão Bạch kéo xuống: “Vậy là ngài sợ  truyền thông hướng về Tưởng tiên sinh sao, hay là ngài?”

“Hiện tại tôi không sợ người khác nói.”

“Thật sự nhìn không ra ngài vẫn quan tâm tới ngài ấy.”

Hứa Tình Thâm nhíu mày, muốn dừng đề tài: “Sau này không cần mang thức ăn cho tôi nữa, tôi sẽ tự xử lý.”

Lão Bạch đến trước mặt Phó Lưu Âm: “Ăn đi.”

Cô có chút không tự nhiên, Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, “Ăn tối đi, trước ăn no rồi lại nói.”

Lúc Tưởng Viễn Chu đi vào, Hừa Tình Thâm đang ngồi, cô ăn cơm, trong tay đang cầm đũa, Tưởng Viễn Chu không đi vào bàn ăn mà tới phòng khách.

Ăn xong cơm tối, Phó Lưu Âm bước lên lầu, Hứa Tình Thâm thu dọn xong bát đũa, dọn sạch hộp cơm thì Nguyệt tẩu đi tới, cô chỉ có thể ôm Lâm Lâm đi.

Lão Bạch thu dọn đồ đạc ra ngoài trước, Hứa Tình Thâm mang Lâm Lâm lên lầu, buổi triều đứa bé không ngủ cho nên sau khi tắm rửa liền ngủ.

Hứa Tình Thâm đứng trước cửa sổ, nhìn Tưởng Viễn Chu vẫn đứng ngoài cửa chưa chịu rời đi, chẳng lẽ anh ta còn ở dưới lầu?

Một lúc sau, Hứa Tình Thâm cầm cốc nước xuống lầu, muốn giả vờ đi lấy cốc nước.

Đi qua phòng khách, Hứa Tình Thâm nhìn thấy Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi chỗ cũ, thân thể nghiêng qua dựa vào một bên. Cô đi lên hai bước, TV vẫn còn bật, đôi mắt Tưởng Viễn Chu khẽ nhắm, không phải ngủ quên đấy chứ?

Hứa Tình Thâm cẩn thận đặt cái cốc xuống, cô đi tới cạnh anh, khom người vươn tay phải ra.

Ngón tay chưa chạm đến áo của anh thì đột nhiên Tưởng Viễn Chu mở mắt ra: “Em làm cái gì?”

Hứa Tình Thâm cảm thấy xấu hổ, cánh tay đặt giữa không trung, cô tức giận thu tay về: “Tôi muốn nhìn miệng vết thương của anh hồi phục như thế nào.”

“Quan tâm anh sao?”

“Anh không chạm nước đấy chứ?”

Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy: “Chạm thì thế nào? Mà không chạm thì như thế nào?”

“Tôi đã dặn anh rồi.”

“Anh nhắc em một câu em cũng không nghe, em dặn anh nói không chừng một câu anh cũng nghe không vào.”

“Tưởng Viễn Chu.”

“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu vung tay, muốn đứng dậy nhưng người vừa đứng lên lại ngồi trở lại.

Hứa Tình Thâm nhìn bộ dạng của anh liền cảm thấy không thích hợp: “Anh làm sao vậy?”

“Em đi gọi lão Bạch, để anh ta vào đây.”

“Anh muốn làm gì?”

Tưởng Viễn Chu dựa vào ghế sofa, Hứa Tình Thâm nhìn mặt anh, muốn đưa tay chạm vào, hai bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô: “Làm cái gì vậy? Muốn chiếm tiện nghi của anh sao?”

“Ta anh sao lại nóng như vậy?”

Tưởng Viễn Chu bỏ tay cô ra, Hứa Tình Thâm đưa tay lên muốn sờ trán anh, Tưởng Biễn Chu lại đấy tay cô ra.

Hứa Tình Thâm không thể để chuyện không quý trọng thân thể xảy ra trước mắt mình, Tưởng Viễn Chu muốn đứng dậy bị cô một tay đẩy ngã, không một chút khoa trương, một cái đẩy tới anh chỉ có thể dựa vào sofa không thể động đậy. Hứa Tình Thâm thuận tay sờ sát trán anh: “Sao lại nóng như vậy?”

Tưởng Viễn Chu muốn nói thì cổ bị cô mở ra, miệng vết thương nơi cổ lộ ra.

Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn, có chút giật mình: “Đều đã sung thành như vậy, đã nhiễm trùng rồi có biết phải hay không?”

Người đàn ông cẩm cổ tay cô: “Buông tay.”

“Anh lại tắm rồi hả.”

“Em mở cổ áo anh làm cái gì?” Tưởng Viễn Chu đẩy mấy cái, không thể dùng sự bá đạo như bình thường, có chút bất đắc dĩ: “Em đây không phải là hành vi lưu manh hay sao?”

“Đến địa ngục đi, có ai lưu manh như anh sao?”

Hứa Tình Thâm cúi đầu, nhìn sát vào cổ hắn, nhất định là dính nước, bảo anh ta không tắm rửa, đúng là muốn mạng của anh ta. Sắc mặt Hứa Tình Thâm có chút khó coi, Tưởng Viễn Chu cử động gương mặt muốn xem biểu tình của cô, Hứa Tình Thâm đẩy gương mặt tuấn tú của anh ta: “Đứng nhúc nhích.”

“Nhiễm trùng thì nhiễm trùng đi, xử lý chút là được.”

“Anh muốn được chạm nước mỗi ngày thì chờ đi…”

Lúc cô nói chuyện hơi thở phun lên cần cổ Tưởng Viễn Chu, ngứa, miệng vết thương vốn đã khó chịu, anh liền quay đầu lại hôn lên miệng cô.

Hứa Tình Thâm mở to mắt, hung dữ nhìn Tưởng Viễn Chu, anh sờ miệng: “Muốn đánh anh?”

“Anh…” Hứa Tình Thâm tức giận đứng thẳng: “Anh thật sự là…”

“Anh là người bệnh, nếu em thật sự đánh anh, vậy em đánh đi.”

Hứa Tình Thâm áp chế lửa giận trong lòng: “Đừng có hôn tôi, anh nhanh đi bệnh viện đi.”

Tay Tưởng Viễn Chu sờ sờ cổ mình, “Một chút vết thương nhỏ mà thôi, không đáng lo.”

“Vết thương nhỏ?” Hứa Tình Thâm nghe, giọng nói có chút xúc động, cô chỉ vào cổ Tưởng Viễn Chu: “Chỉ có mấy cm nữa là chạm đến động mạch cổ rồi, anh không thấy nghiêm trọng hay sao? Một khi đã như vậy… Ai cũng không cứu được anh, đây không phải là vết thương nhỏ, đây là…”

Tưởng Viễn Chu nhìn miệng cô đóng vào mở ra nói xong: “”Rốt cuộc anh xem thân thể mình không đáng lo đến mức nào?”

“Chỗ này của tôi không phải là bệnh viện, chỉ có chút thuốc cho anh uống mà thôi.”

Lão Bạch mãi không thấy Tưởng Viễn Chu ra ngoài, anh ta đẩy cửa vào phòng khách, sắc mặt Hứa Tình Thâm mới buông lỏng, “Anh xem lão Bạch đã đến, nhanh tới bệnh viện.”

“Đi bệnh viện? Tưởng tiên sinh làm sao vậy?”

“Miệng vết thương nhiễm trùng rồi.”

“Nhiễm trùng?”

Lão Bạch tới trước sofa, “Tưởng tiên sinh, anh không có việc gì chứ?” Sau đó anh ta nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Tôi thấy hai ngày qua Tưởng tiên sinh vẫn tốt, cho rằng ngài ấy không có việc gì.”

“Cô đừng trách ngài ấy.” Tưởng Viễn Chu cũng thấy bản thân không có việc gì, lúc tắm rửa cũng đã cố gắng cẩn thận rồi, ai nghĩ sẽ xảy ra như vậy?

“Không trách anh ta thì trách ai.” Hứa Tình Thâm hỏi lại.

Lão Bạch nhịn không được mà nói: “Trách cô.”

Hứa Tình Thâm cho rằng mình nghe nhầm, nhón tay chỉ về chóp mũi của mình: “Trách tôi?”



“Tại sao lại trách tôi?”

“Loại chuyện đốc thúc Tưởng tiên sinh không tắm rửa tôi không làm được, cô là Tưởng thiếu phu nhân, cho nên trách cô.”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, sau đó chỉ vào lão Bạch: “Tôi, tôi…”

Tưởng Viễn Chu trừng mắt nhìn lão Bạch nhưng sau đó lại vô tội nhìn anh ta: “Trách anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK