Mục lục
Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tình Thâm nhanh chóng thấy rét cóng, tuy rằng thời tiết đã trở nên ấm áp nhưng dù sao cũng là hơn nửa đêm, cô nhắm chặt hai mắt, bàn tay ôm hông của Tưởng Viễn Chu.

Bàn tay rơi hướng đỉnh đầu cô, sau đó vỗ vỗ, vỗ rất mạnh. Hứa Tình Thâm không chịu nổi khi bị vỗ như vậy, bất chấp nguy hiểm lao tới va mạnh vào người anh.

Nhìn sắc mặt của Tưởng Viễn Chu lúc mới tới, có vẻ như anh tức giận không ít. Cô khẽ ngẩng đầu, vội vã nói trước khi anh kịp mở miệng: “Xin lỗi, lúc tới có nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh, nhưng không mang điện thoại di động.”

“Em có thể hỏi mượn điện thoại của tài xế, xuống xe tìm một nơi mua đồ cũng có thể gọi được.”

Hứa Tình Thâm khịt khịt mũi, có vẻ như bị cảm lạnh, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn, thấy cô nhìn chằm chằm phía đối diện đến mất hồn.

Chỗ này mấy năm trước lập nên một cửa hàng bán cát đá, giờ này vẫn đang vận chuyển cát đá suốt đêm suốt đêm, có ngọn đèn báo hiệu trên mặt biển, Hứa Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm.

“Trở về thôi.”

Hứa Tình Thâm ngồi ở trên tảng đá bất động, Tưởng Viễn Chu cầm tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo, lòng bàn tay vẫn còn siết chặt quyển sổ tiết kiệm kia.

“Có đi hay không?”

“Đi, em sắp chết đói rồi.” Hứa Tình Thâm từ từ trượt xuống tới đất, hai tay ôm lấy cánh tay anh.

“Tưởng Viễn Chu, anh cõng em có được không?”

“Em quá đáng.”

“Cõng em một chút đi, nhất định là xe đỗ ở ngoài kia, đường ngắn thôi mà.” Hứa Tình Thâm lắc lư tay của Tưởng Viễn Chu.

Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Em rất nặng.”

“Anh là một người đàn ông thực thụ, hơn nữa cơ thể em cân đối, sẽ không nặng.”

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống. “Được chưa.”

Hứa Tình Thâm nhào tới trước một cái, Tưởng Viễn Chu chưa kịp chuẩn bị tốt, hai tay anh chống lên bờ cát, Hứa Tình Thâm vội vàng ngồi dậy.

“Làm lại làm lại.”

Tưởng Viễn Chu vỗ tay một cái, Hứa Tình Thâm từ từ áp vào

phía sau lưng anh, người đàn ông dễ dàng cõng cô lên. Cánh tay Hứa Tình Thâm hiển nhiên là buông thõng xuống trước xương quai xanh của anh.

Bước chân của Tưởng Viễn Chu cái nông cái sâu nối đuôi nhau tiến về phía trước, Hứa Tình Thâm áp mặt vào sau gáy anh, hô hấp càng lúc càng nặng nề, im lặng không nói lời nào.

“Nếu em muốn tới đây, ngày mai cũng có thể tới mà, tại sao phải tới lúc hơn nửa đêm chứ?” Tưởng Viễn Chu ngắm nhìn bốn phía, xung quanh nơi này thực sự không tốt, vừa nhìn là biết khu vực nguy hiểm.

Viền mắt Hứa Tình Thâm đỏ bừng, quyển sổ tiết kiệm bị nắm chặt trở nên nhăn nheo.

“Tưởng Viễn Chu, em nghĩ là em muốn nói với anh.”

“Không phải là anh đang nghe em nói sao?”

“Không, em muốn nói với anh chuyện khác, nhưng em sợ động chạm tới chuyện đau lòng của anh.”

Bước chân Tưởng Viễn Chu dừng lại, khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng sang, gương mặt hai người áp sát vào nhau, tiếng hít thở như đan xen lẫn nhau.

“Muốn nói tới mẹ anh sao? Không việc gì, anh đã sớm chấp nhận thực tế chuyện bà đã không còn nữa.”

“Mẹ anh bị bệnh qua đời sao?”

Tưởng Viễn Chu tiếp tục bước đi. Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ chạm vào nơi xương quai xanh của anh vô thức bắt đầu vuốt ve.

“Nếu có một ngày, anh biết thật ra là bởi vì rủi ro khi điều trị

mà mẹ anh qua đời, anh có thấy đau lòng hơn không?”

“Cho nên em khó chịu vì chuyện như vậy?”

“Nếu như đổi thành anh thì sao?”

“Cũng sẽ như vậy.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm khẽ dụi dụi nơi đầu vai anh.

“Đúng vậy, sinh lão bệnh tử đúng là chuyện rất bình thường, chúng ta không có biện pháp nào khác. Nhưng cái chết xảy ra ngoài ý muốn luôn luôn khiến cho chúng ta không thể chấp nhận được.”

“Ở bệnh viện nào?” Tưởng Viễn Chu khẽ hỏi lại.

“Ba em nói hiện tại bệnh viện kia đã không còn, chuyện xảy ra hai mươi năm trước, có muốn hỏi cũng không hỏi được.”

Quả thật là sợ rằng tài liệu bệnh án ở thời điểm đó đã sớm giống như mẹ của Tình Thâm, đã bị vùi chôn sâu trong lòng đất.

Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài vài bước, hai tay Hứa Tình Thâm cuốn chặt lấy cổ của anh.

“Mẹ em đi rồi, anh là người thứ nhất cõng em như vậy.”

Người đàn ông tiếp tục bước về phía trước, chỉ có điều bước chân chậm lại không ít, Hứa Tình Thâm nhắm hai mắt lại, Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng nói: “Đừng ngủ.”

“Yên tâm đi, không ngủ, chờ anh mời em ăn ngon chứ.”

Lão Bạch cũng đi theo, cho nên trước khi Tưởng Viễn Chu đi tới xe, tài xế đã mở cửa xe chờ rồi.

Mấy người lần lượt lên xe, Tưởng Viễn Chu thuận miệng dặn dò: “Nhìn quanh đây có đồ ăn hay không.”

Dọc đường trở về, tài xế lái xe nhìn xung quanh, Lão Bạch cũng chú ý quan sát, đi ra ngoài gần hai mươi phút sau, tài xế thấy có một nhà hàng còn sáng đèn.

“Tưởng tiên sinh, đối diện có một quán ăn khuya, nhưng nhìn có vẻ như không tốt lắm.”

“Không sao…” Hứa Tình Thâm nghiêng người nhìn. “Có thể lấp đầy bụng là được.”

Tài xế chuyển lái, đi tới cửa tiệm rất nhanh, mặc dù lúc này đã qua rạng sáng, nhưng trong quán không hề thấy vắng vẻ.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra đi xuống, ba người đàn ông đuổi theo phía sau.

Bà chủ béo mập nhiệt tình chào mời, Hứa Tình Thâm chọn bàn ngồi vào chỗ của mình, vừa nhìn thực đơn đều là tôm hùm, màu sắc rực rỡ, ánh mắt cô cũng sáng lên theo.

“Mọi người thích ăn gì?”

Tưởng Viễn Chu lắc đầu. “Không ăn.”

Lão Bạch và tài xế cũng đáp lại: “Chúng tôi ăn rồi.”

“Bây giờ là thời gian ăn khuya, hơn nữa, tôi mời.” Hứa Tình Thâm nhìn bà chủ, khoa chân múa tay.

“Hai phần tôm hùm cay, hai phần tôm hùm giã tỏi, thêm mấy chai bia ướp lạnh nữa.”

“Không cho uống rượu.” Tưởng Viễn Chu nói chen vào. “Đến ăn cơm.”

“Tôm hùm phối hợp với bia mới thoải mái mà… ” Bà chủ cười liếc nhìn Hứa Tình Thâm.

“Vừa nhìn đã biết vị mỹ nữ này muốn ăn, chờ nha, tới ngay.”

Hứa Tình Thâm chống hai tay lên má, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch. Hai người này đều có thân hình cao lớn, chen chúc ở cái quán nhỏ hai mươi mấy thước vuông này đúng là thật khổ sở.

Không lâu sau, hai đĩa tôm hùm to được bưng lên bàn, màu sắc của ớt xanh ớt đỏ phối hợp hài hòa, chỉ có một từ gọi là đẹp.

Hứa Tình Thâm đeo găng tay lên đầu tiên.

“Ăn thôi!”

Lão Bạch vội vàng tiếp lời: “Tưởng tiên sinh không thể ăn đồ này, bẩn.”

“Lão Bạch, quả thực là anh coi anh ấy như thần thánh ấy, cái này không được cái kia không được. Tôi thấy anh ấy cao ngạo như thế, tất cả đều là bị anh nuông chiều thành quen.”

“Tưởng tiên sinh trời sinh tôn quý, tôi chỉ là không thể để cho đẳng cấp của anh ấy bị hạ thấp mà thôi.”

Hứa Tình Thâm đang định mở miệng, Tưởng Viễn Chu khẽ nhíu mày: “Em ăn đi.”

Bà chủ cầm mấy chai bia ướp lạnh tới, Tưởng Viễn Chu nháy mắt với Lão Bạch, Lão Bạch đứng dậy ngăn ở trước mặt đối phương.

“Cô ấy không cần, đem đi đi.”

“Thật không?”

Tưởng Viễn Chu nhắc lại: “Mang một bát cơm tẻ.”

Bà chủ lại quay lại, bưng ra một bát cơm đầy.

Hứa Tình Thâm ăn rất nhanh, nhưng bóc tôm hùm rất mất thời gian, bữa ăn khuya này chắc thành bữa sáng của cô. Tưởng Viễn Chu cầm lấy cái găng tay duy nhất lên, Hứa Tình Thâm cảm thấy một dòng nước ấm áp đang chảy ào ào trong lồng ngực.

Tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm sẽ diễn ra thực tế, nam chính đẹp trai giàu có vì nữ chính, cam tâm tình nguyện lột bỏ vẻ cứng rắn lạnh lùng bên ngoài, thật là lãng mạn, quá ấm lòng!

Hứa Tình Thâm khẽ cắn môi, gương mặt có chút ửng hồng, không kiềm chế được nét cười nơi khóe miệng.

Tưởng Viễn Chu cầm chiếc găng tay duy nhất kia đưa thẳng về phía tài xế, nói: “Bóc.”

Tài xế yên lặng nhận lấy chiếc găng tay, lấy một con tôm hùm trong số đó bắt đầu bóc.

Hứa Tình Thâm cắn ngón tay, thu hồi ánh mắt, ruột tôm hùm đã được bóc xong đặt ở trong đĩa, cô ăn một mạch, tốc độ bóc không theo nổi tốc độ ăn của cô, Tưởng Viễn Chu thấy thế, khẽ huých khuỷu tay vào Lão Bạch, Lão Bạch ngầm hiểu, cũng lấy một chiếc găng tay cầm lên.

Tưởng Viễn Chu khẽ dựa vào tường.

“Ăn một chút lấy thơm lấy tho là được rồi, gọi nhiều như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn ăn hết?”

Hứa Tình Thâm múc cơm tẻ, ngẩng đầu nói: “Em có thể ăn hết.”

Bàn bên cạnh là một gia đình bốn người, có hai đứa con, cô con gái lớn hơn một chút nhìn sang bên này thắc mắc: “Cô kia ăn khỏe quá.”

Cậu em trai che miệng cười, nói: “Ăn nhiều như vậy, giống như một con heo.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, Hứa Tình Thâm chìa tay ra kéo anh lại.

“Đừng kích động.”

Trẻ con mà, tuy rằng Tưởng tiên sinh trợn mắt lên dọa dẫm, nhưng cũng không dọa được hai đứa trẻ đó.

Hứa Tình Thâm thấp giọng nói: “Tưởng Viễn Chu, bọn chúng còn nhỏ mà…”

Tưởng Viễn Chu cũng không đi sang bàn bên cạnh nữa, nhưng ngồi nhìn Hứa Tình Thâm phía đối diện chằm chằm.

Lão Bạch khẽ ngước mắt lên. “Đúng là Tưởng tiên sinh thấy mất mặt.”

Hứa Tình Thâm này đã đã biết, đâu cần anh ta cẩn thận nhắc nhở chứ?

Trở lại trên xe, Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ, Tưởng Viễn Chu lại hỏi: “Tổng cộng ăn nhiều không?”

Lão Bạch đóng cửa xe lại. “Một chén cơm trắng, bốn cân tôm hùm, làm xong toàn bộ.”

Tưởng Viễn Chu khó có thể tin được nhìn chăm chú về phía Hứa Tình Thâm, dáng vẻ muốn nói mà không nói nên lời. Hứa Tình Thâm vỗ vỗ bụng.

“Ăn no quá.”

Trở lại Cửu Long Thương, bước chân Tưởng Viễn Chu nặng nề đi lên phòng, quần áo nhiễm mùi tôm hùm cùng mùi vị ở quán cơm kia, anh đẩy cửa phòng ngủ ra muốn đi vào, bỗng nhiên một đôi tay nhỏ bé vòng qua thắt lưng của anh ôm thật chặt.

Tưởng Viễn Chu còn chưa bật đèn, Hứa Tình Thâm vẫn ôm anh nhưng vòng qua trước mặt anh, cô kiễng chân lên hôn anh.

Tưởng Viễn Chu quay mặt sang một bên né tránh. Hứa Tình Thâm đuổi theo đôi môi của anh, nhưng người đàn ông kiêu ngạo né sang trái sang phải. May mà không bật đèn, nếu không thì cảnh tượng như vậy khiến cho cả hai đều thấy nực cười.

Hứa Tình Thâm hôn vài cái nhưng đều bị hụt, ngả đầu vào lồng ngực anh.

“Không muốn để em hôn à?”

“Mau đi rửa mặt, mau tắm đi.”

Hứa Tình Thâm sờ sờ gương mặt mình, lúc này mới nhận ra là mình vừa tiêu diệt bốn cân Tiểu Long Hà. Nhất định là Tưởng Viễn Chu không chịu nổi mùi vị bám trên người cô, cô “ồ” một tiếng, sau đó xoay người đi tới phòng thay quần áo.

Hứa Tình Thâm đánh răng, còn dùng cả nước súc miệng, tắm rửa thơm phức rồi mới ra khỏi toilet, thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi lau tóc ở mép giường.

Hứa Tình Thâm tới gần, cầm lấy sổ tiết kiệm đặt trên tủ đầu giường.

“Đây là ba cho em, ông lo em ở bên ngoài sẽ để bản thân chịu thiệt thòi.”

“Ở chỗ của anh, còn thiệt thòi hơn so với ở nhà em sao?”

“Không phải, hai người sống chung, phụ nữ thường hay tiêu tiền của người đàn ông, lâu dần sẽ nảy sinh cảm giác ỷ lại khiến người ta chán ghét.”

Tưởng Viễn Chu cầm lấy sổ tiết kiệm từ trong tay cô.

“Kiểu lý luận này nghe được ở đâu vậy?”

“Tự em tổng kết.”

“Em cũng chưa từng tiêu tiền của anh.”

Hứa Tình Thâm chi tiêu rất tiết kiệm, có lẽ là thói quen được hình thành từ khi còn nhỏ. Con gái thích quần áo, đồ trang điểm, nhưng cô thì rất ít khi mua, có lẽ cô còn tiết kiệm hơn cả mấy nữ sinh bây giờ. Một quý khả năng cũng chỉ mua ba bộ quần áo, không làm lỡ chuyện thay giặt là tốt rồi. Đồ trang điểm càng ít hơn, lúc trước thì hay tới siêu thị mua nhãn hiệu Đại Bảo, về sau thì Tưởng Viễn Chu thường mua thêm cho cô. Cô chỉ hay dùng sữa rửa mặt, tinh dầu, kem dưỡng mắt cũng còn chưa bóc ra, cô thấy phiền phức.

Chủ yếu là do da đẹp nên chăm sóc thất thường.

“Tiền chữa bệnh của ba và em trai em, đó không phải là tiền?”

Hứa Tình Thâm đẩy bàn tay Tưởng Viễn Chu đưa trước mặt mình xuống.

“Quyển sổ tiết kiệm này giao cho anh.”

Tưởng Viễn Chu kéo bàn tay cô qua, đập sổ tiết kiệm vào lòng bàn tay cô.

“Tự mình giữ đi, mẹ em đã nói để lại cho em thì nhất định sẽ có lúc dùng tới.”

Hứa Tình Thâm không đùn đẩy nữa, đem sổ tiết kiệm bỏ vào ngăn kéo. Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô sau đó đè cô ở trên chiếc giường lớn. Ánh mắt anh tối tăm như mực nhìn cô chằm chằm.

“Mệt rồi, ngủ đi.”

“Không phải là lúc nãy em thấy tình cảm mãnh liệt tràn đầy sao?”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ chen vào năm ngón tay của cô, sau đó siết thật chặt không buông ra.

“Tắm xong thì thấy người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ.”

Hứa Tình Thâm nói xong nhắm mắt lại. Người đàn ông thấy thế cắn một cái thật mạnh vào môi cô, cô đau đến mức giật mình tỉnh giấc, bật người dậy trợn mắt nhìn anh.

“Làm gì mà cứ cắn người thế!”

“Không tệ, khôi phục tinh thần rồi.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên mỉm cười cúi xuống hôn cô. Nếm được mùi vị nơi đôi môi mềm mại, động tác của anh buông thả hơn, trong bầu không khí xuất hiện một cảnh tượng ướt át và mờ ám.

Hứa Tình Thâm đưa tay lần tìm trên gò má của anh, sau đó nhiệt tình đáp lại.

Trong phòng, một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội, bàn tay người đàn ông trượt qua vòng eo mịn màng mềm mại của Hứa Tình Thâm. Trong lòng bàn tay dấy lên một cảm xúc khiến anh không ngừng muốn chiếm lấy, anh xoay Hứa Tình Thâm quay ngược lại, áp sát vào lưng của cô.

Chóp mũi xinh xắn của cô chảy ra mồ hôi, vì không chịu nổi sức nặng mà miệng khẽ phát ra tiếng khe khẽ. Tưởng Viễn Chu vén tóc rơi trên khuôn mặt cô ra, trên cơ thể hai người đều có mồ hôi, cô hơi nghiêng gò má sang một bên.

“Nóng.”

Tiếng nói của Hứa Tình Thâm mềm mại đáng yêu, giống hệt như đang làm nũng, đôi chân trắng nõn thẳng tắp khẽ cử động hai cái, thật giống như là muốn chạy trốn. Tưởng Viễn Chu đặt tay lên chân cô ấn xuống, Hứa Tình Thâm khẽ cắn góc chăn, nhìn anh.

“Em không thích như vậy, em muốn nằm.”

“Là không thích, hay là không chịu nổi?” Người đàn ông khẽ cắn tai cô, hỏi.

“Không chịu nổi, cho nên không muốn.”

Hứa Tình Thâm co hai vai lại, muốn xoay người, nhưng Tưởng Viễn Chu dùng lực mạnh hơn, đôi chân cô bị bó cứng lại, hai tay túm chặt, miệng thở phì phò mới có thể phối hợp với cường độ như vậy.

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, hơi thở phả vào gò má cô nịnh nọt: “Cứ thích ứng vài lần là được, anh đảm bảo em sẽ thích như vậy.”

Hứa Tình Thâm nói không lên lời, cảm xúc mãnh liệt dâng trào như vậy, xem ra là còn lâu cô mới thực sự thích ứng được.



Mấy tháng sau.

Thời gian luôn là thứ có thể cuốn trôi đi mọi thứ khác một cách nhanh nhất, mùa hạ nóng bức nhất lặng lẽ qua đi, rồi đến cuối mùa thu, khắp nơi đều là lá vàng rơi rụng.

Nhà họ Tưởng.

Tưởng Đông Đình ăn mặc thoải mái ngồi ở trong sô pha, Tưởng Viễn Chu kết thúc cuộc trò chuyện với ông. Tưởng Tùy Vân ở bên nhà nhỏ, biết hôm nay Tưởng Viễn Chu tới đây, bà chú ý ăn mặc thật đẹp, trên người là một bộ sườn xám tinh tế, gương mặt cũng được trang điểm qua.

Chỉ có điều từ trước đến nay Tưởng Tùy Vân là người như vậy, ngoại trừ đóng cửa từ chối tiếp khách bên ngoài, trong mắt người ngoài bà vĩnh viễn là một người đoan trang nhã nhặn.

Tưởng Viễn Chu đi tới, dắt tay bà.

“Dì nhỏ, gần đây thân thể thế nào?”

“Rất tốt, qua mùa hè, cũng không thấy khó ăn hơn.”

“Hai ngày trước con cho người mang mứt hoa quả tới, đã nếm chưa?”

Tưởng Tùy Vân chào hỏi với anh rể trước, sau đó mời ngồi xuống sô pha.

“Nếm rồi, mùi vị rất được.”

“Dì thích là được rồi.”

Tưởng Đông Đình uống nước chè xanh, liếc nhìn Tưởng Tùy Vân, hỏi: “Cô con gái nhà họ Thành bên kia, đã hỏi thăm chưa?”

Tưởng Tùy Vân quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, đáp: “Hỏi thì đã hỏi…”

“Cô con gái nhà họ Thành làm sao vậy?” Tưởng Viễn Chu tiếp lời.

“Viễn Chu, cô gái bên Cửu Long Thương vẫn còn ở đó sao?” Tưởng Đông Đình vắt chéo chân lên, liếc nhìn cậu con trai.

Tưởng Viễn Chu nhìn về phía ông nhíu mày.

“Đây là lúc con quyết định, kết hôn rồi sinh con.” Tưởng Đông Đình ngắm nghía chuỗi vòng hạt trên cổ tay.

“Nhà họ Vạn đã là quá khứ rồi, hơn nữa, năm nay con hợp tuổi lập ra đình.”

Tưởng Tùy Vân ngồi ở bên cạnh không thể nói chen vào, Tưởng Đông Đình nói thêm một câu trúng tim đen: “Cô bác sĩ kia ở bên cạnh con cũng gần một năm rồi, quan hệ gia đình loạn như vậy, nếu không phải là có dì nhỏ con khuyên nhủ thì ngay từ đầu ta đã không đồng ý. Cô con gái nhà họ Thành lần trước ta đã gặp rồi, tài mạo xuất chúng, nhân phẩm hơn người.”

“Quan trọng là môn đăng hộ đối với nhà họ Tưởng?” Tưởng Viễn Chu nói, sắc mặt không hề thay đổi.

Tưởng Đông Đình cũng thẳng thắn thừa nhận: “Dĩ nhiên là như vậy, tuy rằng gia cảnh không thể so với nhà họ Tưởng, nhưng ở Đông Thành này cũng có tiếng tăm, nhà họ Thành chủ yếu kinh doanh trang thiết bị y tế, coi như là môn đăng hộ đối.”

“Hiện tại con không nghĩ tới chuyện lập gia đình.”

“Thì là bây giờ con chưa lo lắng, nhưng con cũng nên giữ cho tiếng tăm của mình sạch sẽ, từ trước đến nay ta không quan tâm tới chuyện sinh hoạt cá nhân của con. Viễn Chu, huống hồ con còn để con bé đó ở Cửu Long Thương.”

Tưởng Tùy Vân muốn nói đỡ cho Hứa Tình Thâm, nhưng lời nói đến khóe miệng vẫn phải nuốt trở về, vì dù sao cũng liên quan tới chuyện kết hôn trọng đại cả một đời, Tưởng Đông Đình phản đối như vậy cũng không gì đáng trách cả.

“Chuyện này để nói sau.” Tưởng Viễn Chu quay mặt lại, vẻ mặt không có lấy một chút hào hứng.*

( Từ gốc: 意兴阑珊 – yì xìng lán shān, tra thêm tại: )

Tưởng Đông Đình nâng tách trà lên lần thứ hai.

“Nói chung, con không thể nào kết hôn với cô gái họ Hứa kia được. Về điểm này, ta tin tưởng là con biết rõ ràng hơn ta.”

Lúc Tưởng Viễn Chu chuẩn bị ra về, Tưởng Tùy Vân gọi anh lại, hai người đứng ở trong sân nói chuyện.

“Viễn Chu, chuyện cô Hứa…”

“Dì nhỏ, con biết mình phải làm gì.”

Tưởng Tùy Vân đưa tay đặt trên vai Tưởng Viễn Chu.

“Con phải biết rằng, nếu quả thật là con muốn kết hôn với cô ấy, nhất định là ba con không đồng ý. Nhưng nếu con đã không muốn cùng cô ấy đi hết chặng đường thì…. Tuổi xuân của một cô gái không được bao lâu đâu.”

Nói thật là Tưởng Viễn Chu không hề nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, anh không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng.

“Dì nhỏ, con về đây.”

“Được rồi, tự con biết cân nhắc sao cho thỏa đáng là tốt rồi.”



Cửu Long Thương.

Buổi chiều Hứa Tình Thâm mới thực hiện xong một cuộc phẫu phuật, dáng vẻ bưng bát cơm lên ăn rất là yên tĩnh, Lão Bạch cũng ngồi trên bàn cơm, Tưởng Viễn Chu thì có vẻ như ăn không ngon, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện.

“Hứa Tình Thâm?”

“Vâng.” Cô khẽ đáp.

“Em ở cùng anh, từng có dự định kết hôn sao?”

Thiếu chút nữa thì Hứa Tình Thâm bị sặc, Lão Bạch cũng bày ra vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm cẩn thận nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi mới trả lời: “Vì sao hỏi như vậy?”

“Anh muốn nghe ý của em một chút.”

Hứa Tình Thâm nhạy cảm, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đặt câu hỏi như vậy, chẳng lẽ là có người nói gì đó với anh sao?

Hứa Tình Thâm biết rất rõ mình không xứng với anh, cô không thể để cho người khác nghĩ rằng cô có ý nghĩ như vậy được.

“Anh yên tâm, em không dám nghĩ tới chuyện đó.”

“Có ý gì?”

“Người như anh, sau này muốn tìm vợ, nhất định là người môn đăng hộ đối với anh?”

Hứa Tình Thâm vừa thốt ra câu nói đó, bàn tay nắm chiếc đũa chặt hơn, kỳ thực là cô không muốn nghe câu trả lời của Tưởng Viễn Chu, nhưng cô cũng chỉ có thể ngồi ở đây, cảm giác này khiến cô rất khó chịu, giống như là đang phải nhận hình phạt lăng trì vậy.

Tưởng Viễn Chu cũng không trả lời, cũng chưa nói có phải hay không, sắc mặt lại khôi phục như thường.

“Ăn cơm đi.”

Trái tim Hứa Tình Thâm như chìm xuống, rơi vào một hố sâu không đáy, vốn là cô cũng muốn nghe Tưởng Viễn Chu nói gì.

Hôm nay anh không nói lời nào, chẳng phải đó chính là câu trả lời vừa ý cô nhất sao?

Đầu lưỡi có cảm giác tất cả các vị cay đắng chua xót dâng lên, Hứa Tình Thâm bất chợt cảm giác được một nỗi đau thương, trên danh nghĩa thì cô là bạn gái của Tưởng Viễn Chu. Nhưng ngay từ khi bắt đầu, mặc dù cứ cho là có quan hệ nam nữ, cô không cho phép mình được nghĩ tới chuyện kết hôn.

Từ trước tới giờ Hứa Tình Thâm cũng không dám có ý nghĩ đó, nhưng có phải chuyện này đã gián tiếp nói rõ quan hệ giữa bọn họ, thật ra là quá nực cười hay không?



Nhà họ Phương.

Nửa năm qua, Vạn Hâm Tăng cũng không có bất cứ một chuyển biến tốt đẹp nào, thỉnh thoảng đi ra ngoài cũng phải cần dựa vào xe đẩy. Toàn bộ trọng trách của nhà họ Vạn đều đặt trên vai Phương Thành, mà tài liệu của trung tâm điều chế thuốc Hâm Ninh, anh ta cũng đã sớm nắm giữ.

Giang sơn đổi chủ, do ban đầu nhà họ Vạn không nhận ra sự thay đổi ngấm ngầm nên bây giờ tất cả đã trở thành của nhà họ Phương. Những người trước bị đuổi hầu như là toàn bộ, thay thế bằng nhóm người do chính Phương Thành tuyển chọn kỹ lưỡng.

Bên trong thư phòng, ngón tay thon dài của Phương Thành đặt

ở trên bàn khẽ gõ gõ. Công ty dược Hâm Ninh ban đầu là công ty dược Vạn Thư. Ba mươi năm trước, Vạn Hâm Tăng mới vừa tiếp quản công ty dược này, càng ngày càng làm ăn phát triển, nhưng có điều là các lô thuốc liên tiếp xảy ra không ít sự cố.

Về sau, để đưa ra thị trường, công ty dược Vạn Thư đổi tên thành công ty dược Hâm Ninh như ngày hôm nay. Nhưng có một số thủ đoạn mười lần chẳng sai, để thu được nhiều lợi nhuận hơn, công ty dược Hâm Ninh không đổi mới gì hết, mấy năm gần đây, cũng xảy ra không ít sự cố.

Nhưng từ trước đến nay Vạn Hâm Tăng không sợ trời không sợ đất, hơn nữa do thể chất của từng người nên một số người không có phản ứng phụ với thuốc. Cho dù đã xảy ra chuyện thật nhưng chỉ cần chi tiền là được. Số bồi thường ít ỏi so sánh với khoản lợi nhuận khổng lồ, sức cám dỗ quá lớn có thể khiến cho ông ta bí quá hoá liều.

Phương Thành tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau, ánh mắt sáng nhìn màn hình máy tính chằm chằm.

Tay phải vô thức khẽ co giật vài cái, anh đưa tay kia đè lại, ở nhẹ nhàng xoa trên mu bàn tay.

Người giúp việc gõ cửa thư phòng, Phương Thành đóng trang bìa, ngẩng đầu nói: “Vào đi.”

“Phương tiên sinh.” Người giúp việc trẻ tuổi đẩy cửa đi vào.

“Bà Phương tỉnh rồi.”

“Ăn cơm xong rồi sao?”

“Không chịu ăn, đang muốn tìm ngài.”

Phương Thành đẩy ghế ra đứng dậy.

“Biết rồi.”

Đi tới phòng ngủ chính, Phương Thành đi vào, bữa trưa của Vạn Dục Ninh đặt ở trên bàn trà, anh bước đi tới trước ghế sa lon.

“Tại sao lại không chịu ăn?”

“Gần đây thấy chán ăn, không muốn ăn.”

Phương Thành ngồi vào bên cạnh cô, Vạn Dục Ninh đưa tay cầm lấy cánh tay anh.

“Phương Thành, em muốn ra ngoài đi shopping, em ở nhà thấy thật khó chịu.”

Người đàn ông liếc nhìn cô.

“Bây giờ em như vậy mà đi ra ngoài, không sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình sao? Dục Ninh, nếu như em ra ngoài không kiểm soát nổi tâm tình thì phải làm sao?”

Hai vai Vạn Dục Ninh sụp xuống, nét mặt uể oải, cô khóc không ra nước mắt.

“Không, em không phải là người mắc bệnh tâm thần, em là người bình thường, em muốn ra ngoài.”

“Chúng ta nên nghe lời bác sĩ, tiếp nhận trị liệu ở nhà…” Phương Thành nhẹ nhàng nắm vai Vạn Dục Ninh.

“Chỉ cần em không ra ngoài, không ai biết tinh thần của em xảy ra vấn đề.”

“A Mai đâu, chỉ có cô ấy đến thăm em, anh để cô ấy tới chơi với em đi. Phương Thành, em sợ em cứ tiếp tục như vậy, em sẽ sống không bằng chết…”

Phương Thành đứng dậy cầm lấy cái bát trên bàn trà.

“Mau ăn cơm đi đã.”

Vạn Dục Ninh ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó Phương Thành gọi người giúp việc tới thu dọn.

Vạn Dục Ninh ngồi ở trên sô pha, liếc nhìn tạp chí, người giúp việc đi tới trước khay trà, cẩn thận thu dọn đồ dùng của cô. Cô ấy đã từng thấy Vạn Dục Ninh phát điên lên, vì thế bình thường có thể né tránh thì tránh thật xa.

Người giúp việc ngồi xổm người xuống, lau sạch từng chút bẩn vương trên bàn trà, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Vạn Dục Ninh đang nhìn mình.

Cô vừa cúi xuống, khi ngẩng lên lần nữa thì ánh mắt hai người chạm nhau, Vạn Dục Ninh dữ dằn nhìn người trước mặt chằm chằm. Người giúp việc chưa kịp né tránh, điều này làm cho Vạn Dục Ninh lại thấy toàn thân sôi sục, bỗng nhiên cô nghĩ đến Hứa Tình Thâm. Vạn Dục Ninh nắm chặt cuốn tạp chí trong tay, nhanh chóng đứng dậy quật vào gáy người giúp việc.

“Á….”

Phương Thành đang gọi điện thoại ở ban công, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết quay đầu nhìn lại, anh nhanh chóng bước vào trong phòng.

“Dục Ninh!”

Vạn Dục Ninh đang ra sức đánh người giúp việc. Mỗi lần đều gõ vào đầu, người giúp việc bị đau chỉ nhưng cũng còn cách né tránh, Phương Thành nhanh chóng tiến lên ôm lấy Vạn Dục Ninh.

“Được rồi!”

Người giúp việc uất ức đứng lên, hai tay ôm đầu, viền mắt đỏ bừng, Phương Thành đưa mắt ra hiệu cho cô.

“Cô đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Vạn Dục Ninh nghiến răng, hai hàm răng va vào nhau phát ra tiếng kèn kẹt, ai cũng nói cô bị điên rồi. Có đôi khi cô cũng cảm thấy mình điên thật, nhưng cũng có lúc thấy bản thân vô cùng tỉnh táo.

“Chuyện gì xảy ra? Vì sao đánh người?”

Vạn Dục Ninh đẩy tay của anh ra, không nói lời nào, leo lên giường.

Lúc A Mai, Vạn Dục Ninh nghe thấy có động tĩnh, cô đi tới bên cửa sổ thấy A Mai vào nhà. Nhưng Vạn Dục Ninh chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy cô bạn thân vào phòng ngủ.

Trong thư phòng, Phương Thành kéo hết rèm cửa sổ xuống theo thói quen, nên cho tới khi A Mai mở cửa đi vào, Phương Thành biết là cô ta.

A Mai quay người khóa trái cửa lại, sau đó bước nhanh tới ôm lấy anh.

“Phương Thành.”

Nguời đàn ông kéo tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng. Sắc mặt A Mai trở nên cứng đờ, nhưng lại không dám chất vấn anh, chỉ có thể thấp giọng nói: “Anh nói đi! Nửa năm qua em làm việc cho anh, anh lại chưa bao giờ đáp lại em dù chỉ là một chút.”

“A Mai, về thù lao thì tôi cũng cho cô không hề ít.”

Phương Thành đi tới bên cửa sổ, đẩy rèm cửa sổ ra thành một khe hở, ánh dương từ bên ngoài xuyên thẳng vào, A Mai nheo mắt lại, thấy xung quanh Phương Thành được bao vây bởi một vòng ánh sáng vàng rữ rỡ.

Người đàn ông này, cô ta đã thử cám dỗ vài lần, nhưng chưa có lần nào thành công. Nếu như không phải lúc trước Vạn Dục Ninh đã từng có thai, cô ta thực sự sẽ thấy hoài nghi có phải là anh không cần phụ nữ hay không.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì Phương Thành như vậy lại khiến cô ta càng mê mẩn say sưa, cô ta đi tới phía sau lưng anh, đưa hai tay ôm hông anh.

Toàn thân Phương Thành cứng đờ, cô biết anh lại muốn kéo ra, A Mai ôm chặt lấy.

“Chuyện anh nói em điều tra, em đã điều tra được rồi.”

“Tài liệu đâu?”

“Ở trong túi, lát nữa sẽ đưa anh.” A Mai đưa mặt áp lên vai Phương Thành.

“Số người dùng không cố định lại rất lớn, em mất bao nhiêu công sức mới điều tra ra được. Hôm qua một bé gái sơ sinh dùng vắc-xin xong, đến nay còn đang cấp cứu.”

Gương mặt Phương Thành hết sức nghiêm túc lạnh nhạt, đẩy tay của A Mai ra đi tới bàn làm việc.

“Vậy sao nhóm vắc-xin đó lại xảy ra chuyện?”

“Cũng không chỉ một lô này, do giá cả rất ổn, vận chuyển tới rất nhiều vùng kinh tế tương đối kém. Em đã cho người đi thăm dò, hai năm trước cũng có mấy người như vậy, chỉ có điều nhà họ Vạn bồi thường tiền nên không có ai gây chuyện cả.”

Phương Thành ngồi vào ghế làm việc.

“Chỉ có thể thu hồi.”

“Cần gì phải làm vậy?” A Mai đi tới, một đôi tay nhỏ bé rơi xuống đầu vai Phương Thành.

“Dù sao cũng rất ít người gặp chuyện không may, bây giờ toàn bộ nhà họ Vạn do anh nắm quyền, là thời gian quan trọng để thâu tóm hết quyền lực.”

“Tôi không cần cô dạy tôi nên làm như thế nào.” Phương Thành lạnh lùng nhìn về phía A Mai.

“Đưa tài liệu cho tôi, chuyện kế tiếp đích thân tôi sẽ xử lý.”

“Vâng.”

Đương nhiên là A Mai không thể biết được mục đích thật sự của Phương Thành khi cần tập tài liệu này. Gần nửa năm qua, cô đã vì anh mà điều tra ra không ít thứ hữu dụng.

Nhưng Phương Thành để cho cô tham gia, không phải là bởi vì anh tin cô. Ở trong mắt của anh, A Mai chỉ như một con chó săn, vì mục đích của chính mình cũng không từ thủ đoạn. So với chuyện để cô ta đeo bám dai dẳng, làm anh không thể ra tay thì thà giữ cô ta bên cạnh, cho cô ta nếm mùi vị ngọt ngào, để A Mai toàn tâm toàn ý cho là anh đã tin tưởng cô ta.

A Mai đưa túi tài liệu giao cho Phương Thành, anh đưa tay nhận lấy.

“Cô tới chỗ Dục Ninh đi, nhất định là cô ấy biết cô đã đến rồi.”

“Phương Thành, sau đó anh sẽ quên những điều em làm chứ?”

“Sao hả?” Phương Thành ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong lên.

“Tôi vẫn nhớ.”

A Mai vui vẻ trong lòng bước ra khỏi thư phòng, người đàn ông thu hồi ý cười nơi đáy mắt, ánh mắt khôi phục sự lạnh lùng.

Cửa phòng ngủ bị đẩy cửa thì Vạn Dục Ninh còn đứng ở bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh cô nghiêng đầu nhìn lại.

“A Mai.”

“Dục Ninh, tớ tới thăm cậu.”

Vạn Dục Ninh ngồi xuống mép giường.

“Sao giờ cậu mới đến?”

A Mai đến gần vài bước nhìn sắc mặt của cô, thân thể Vạn Dục Ninh càng ngày càng tàn tạ, A Mai đứng trên cao nhìn xuống Vạn Dục Ninh chằm chằm.

“Lúc vào có nhận điện thoại, nên chậm trễ.”

Tuy rằng quan hệ của cô với Vạn Dục Ninh rất tốt, nhưng cô lại mất đi một người bạn thân có thể thổ lộ tình cảm.

A Mai giấu kín nét cười có chút hả hê trong ánh mắt, từ trước đến nay chỉ có Vạn Dục Ninh bố thí cho cô, về phần này Vạn Dục Ninh đích thị là chuyên gia, chiếc túi hơn mười vạn cũng có thể nói cho là cho.

Cô cắn môi, ngồi vào bên cạnh Vạn Dục Ninh.

“Tớ có tin tốt nói cho cậu biết.”

“Làm sao vậy?”

“Tớ có bạn trai.”

“Thật sao?” Sắc mặt Vạn Dục Ninh lộ ra vẻ tươi cười.

“Là người như thế nào?”

“Cao to, đẹp trai, thực lực kinh tế cũng tốt…” A Mai nhìn chằm chằm khuôn mặt của Vạn Dục Ninh, sau đó thấp giọng nói thầm: “Kỹ thuật trên giường cũng rất tốt, tớ cũng không chịu nổi.”

Vạn Dục Ninh há hốc mồm: “Cậu, cậu thì cái gì cũng dám nói nha.”

“Cậu là bạn thân của tớ mà… ” A Mai dựa vào đầu giường, tiếp tục nói: “Dục Ninh, phương diện kia giữa cậu và Phương Thành có hài hòa không?”

Sắc mặt Vạn Dục Ninh cứng lại, cô không thể nói cho A Mai biết rằng từ sau khi cô sảy thai, Phương Thành chưa từng chạm vào cô một lần.

“A Mai, bạn trai cậu tên là gì?”

“Nhắc tới cũng vừa khéo, người đàn ông của hai chúng ta đều họ Phương.”

Vạn Dục Ninh nghe thế, không biết tại sao, trái tim đột nhiên chìm xuống.

A Mai biết cô không thể chịu được kích động.

“Dục Ninh, hôm nào tớ đưa tới cho cậu gặp nha. Thật đáng tiếc, cậu như vậy thì không thể ra khỏi cửa.”

“A Mai, mọi người đều nghĩ tinh thần tớ có vấn đề phải không?”

“Dục Ninh, đừng suy nghĩ nhiều, Phương Thành thương yêu cậu như thế, nhất định sẽ dốc hết sức chữa cho cậu. Thời gian không còn sớm, tớ phải về đây.” A Mai nói xong, đứng dậy muốn đi.

“Cậu không thể ở đây với tớ một lát sao?”

A Mai đưa tay sờ khuôn mặt của Vạn Dục Ninh.

“Tớ còn phải hưởng thụ thế giới của riêng hai người chứ, gần đây quá hạnh phúc. Cậu ngoan, đừng quên uống thuốc.”

Vạn Dục Ninh thấy A Mai ra về, vùng xung quanh hàng lông mày cô nhíu chặt lại, lồng ngực bị đè nén càng ngày càng khó chịu.

Dường như cô bị mất hết mọi thứ, hôm nay, ngay cả một thân thể khỏe mạnh cũng không còn.

Buổi tối, tới khuya Phương Thành mới trở lại phòng ngủ, anh cho rằng Vạn Dục Ninh đã ngủ từ sớm, vừa nằm xuống thì có một đôi tay đưa tới ôm chặt anh.

Phương Thành khẽ hỏi: “Còn chưa ngủ à?”

“Chờ anh.” Vạn Dục Ninh nhỏm dậy muốn hôn anh, Phương Thành quay mặt sang một bên.

“Không còn sớm, ngủ đi.”

Vạn Dục Ninh thử vài lần, Phương Thành cảm thấy trong lòng không kiên nhẫn nữa, ngồi dậy, Vạn Dục Ninh thấy thế, đưa tay vén chăn lên.

“Phương Thành, anh thấy chúng ta giống như là vợ chồng sao? Sau khi chúng ta kết hôn, anh có chạm vào em không? Nếu như vậy, em thà về nhà ba, ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì hết.”

Phương Thành túm chặt cổ tay của cô kéo cô về phía mình.

“Quay về nhà nào? Đây chính là nhà của em.”

“Quay về nhà ba mẹ em, em sẽ gọi điện thoại để mẹ phái người tới đón em ngay bây giờ.”

Vạn Dục Ninh đẩy tay anh ra, Phương Thành ôm cô vào trong lòng,

“Anh chỉ sợ cơ thể em không khỏe thôi.”

“Anh ghét bỏ em sao?” Vạn Dục Ninh đưa bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ ở trên lưng anh.

“Anh vẫn coi em là vợ của anh sao?”

Phương Thành biết rất rõ, khoảng cách thành công của anh chỉ còn một quãng ngắn nữa thôi, vì thế hiện tại là thời gian quan trọng nhất, không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Vạn Dục Ninh hôn gò má của anh, môi của anh, anh không còn đẩy ra nữa…



Gió thu thổi mạnh, Hứa Tình Thâm mặc chiếc áo gió vải ka-ki đi ra khỏi bệnh viện Tinh Cảng. Tưởng Viễn Chu đã phát định vị nơi hẹn cô ăn cơm tới điện thoại di động của cô, đi tới nơi hẹn, cô nhanh chóng đi vào trong, Tưởng Viễn Chu đang đợi cô.

Hứa Tình Thâm đi vào cửa xoay, theo nhân viên hướng dẫn trước mặt đi vào trong, đến nơi, cô nghe thấy phía trước có một nhân viên phục vụ đang hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi mấy người?”

“Hai.”

Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu lên, thấy bóng lưng của Phương Thành. Cô vô thức nhìn sang bên cạnh anh, lại phát hiện ra người kia cũng không giống như là Vạn Dục Ninh.

A Mai nghiêng người sang, ánh mắt nhìn gương mặt anh, Hứa Tình Thâm đang định bước đi, lại nghe thấy tiếng người phụ nữ gọi:”Cô Hứa.”

Phương Thành nghiêng đầu lại, Hứa Tình Thâm đang định rời khỏi đó.

“Cô Hứa cũng là tới ăn cơm sao?” A Mai tiếp tục hỏi.

Mấy tháng nay Hứa Tình Thâm chưa hề gặp Phương Thành, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, cô lễ phép gật đầu đáp lại: “Đúng vậy.”

Hiếm khi không nhìn thấy Vạn Dục Ninh, Hứa Tình Thâm hỏi một câu: “Sao không thấy cô Vạn đâu?”

Sắc mặt A Mai hơi thay đổi, rõ ràng có chút không vui.

“Cô ấy không tới.”

Chuyện này mới kỳ quái, bạn thân và chồng đi ăn cơm cùng nhau, thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Hứa Tình Thâm không hề liếc mắt nhìn Phương Thành nữa.

“Xin lỗi được không tiếp chuyện được, đi trước.”

Cô nhanh chóng đi về phía bàn ăn của Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đến sớm hơn cô. Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ đối diện Tưởng Viễn Chu, thấy Phương Thành và A Mai cũng đã chọn được vị trí.

“Sao giờ mới đến?” Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên liếc nhìn cô.

Hứa Tình Thâm uống hai ngụm nước chanh.

“Vừa lúc bị người nhà của một bệnh nhân kéo lại, anh thấy em có đáng ngưỡng mộ hay không, ông chủ có thể tăng tiền lương cho em hay không?”

“Không.” Tưởng Viễn Chu ngả người về phía sau, khóe mắt từ từ giãn ra.

“Vì sao?”

Người đàn ông khẽ nhún vai.

“Cứu người là sứ mạng của em, ở trường em chưa tuyên thề hay sao?”

“Được rồi, tối nay AA quản chế.”

Tưởng Viễn Chu bị chọc cười. “Có chút tiền lương của em, còn muốn lấy ra chia sẻ cùng anh?”

“Không phải, vốn có ý định mời anh ăn cơm tối, nhưng hiện tại tâm tình của em rất không thoải mái, chính anh chọn chỗ, anh tự mình trả tiền đi ha.”

Hứa Tình Thâm cầm lấy hóa đơn bên cạnh lên, nhìn đi nhìn lại, ánh mắt dừng lại trên chỗ ghi tổng số tiền.

Tưởng Viễn Chu sát lại gần, ngắm nhìn thần sắc của cô.

“Được, lát nữa em ăn cái gì, tự em trả tiền, ăn một miếng cũng tính.”

Hứa Tình Thâm bụng đói kêu vang, trừng mắt nhìn Tưởng Viễn Chu.

“Em muốn ăn cơm.”

“Ở đây không có cơm.”

Ngón tay Hứa Tình Thâm tìm trên tờ giấy, chỉ chỉ một chuỗi tiếng Anh.

“Vậy em muốn cái này.”

Tưởng Viễn Chu tiến tới gần nhìn. “Không tệ, đây là tương liêu.”

Cô không nói gì, đợi cho tới khi nhân viên mang lên, Hứa Tình Thâm đã sớm thèm nhỏ dãi, dạ dày không tự chủ kêu lên vài tiếng. Tưởng Viễn Chu đem dao nĩa nhét vào trong tay cô.

“Ăn đi, ngày mai anh sẽ trả trước tiền lương tháng sau cho em.”

Hứa Tình Thâm thỏa mãn đưa đồ ăn nhét vào trong miệng.

“Ăn ngon.”

Cô khẽ ngẩng lên, không thể tránh khỏi chú ý tới chỗ xa, A Mai ngồi đối mặt với cô, đang cắt một miếng thịt bò đưa cho Phương Thành.

Trong lòng Hứa Tình Thâm có một cảm giác quái dị không nói lên lời. Cô đã sớm chấp nhận thực tế là Phương Thành đã hoàn toàn thay đổi, nhưng cô không thể tin nổi anh là một người bạc tình bạc nghĩa.

Nhưng nhìn thấy từ cách nói chuyện và hành động của A Mai, trông cô ta không thể nào giống như một nguời bạn bình thường của Phương Thành.

“Sao vậy?” Tưởng Viễn Chu thấy cô không tập trung.

Hứa Tình Thâm thu hồi tâm trí.

“Em đang suy nghĩ tối mai ăn gì.”

“Em nghĩ quá xa rồi.”

“Như vậy mới là bản chất của một người thích ăn uống.”

Hứa Tình Thâm chấm tương liêu cho vào trong miệng, trong nháy mắt mọi nụ vị giác đều bị thức tỉnh.

“Ừm, món em chọn quả nhiên là ngon.”

Cách đó không xa, đúng lúc Phương Thành ngẩng đầu lên, thấy khóe miệng Hứa Tình Thâm nhếch lên, nụ cười này là nụ cười mà anh quen thuộc nhất. Hứa Tình Thâm như vậy là một Hứa Tình Thâm không hề đề phòng, không hề có khả năng làm tổn thương người khác, chỉ đơn thuần giống như dáng vẻ lúc mới hơn mười tuổi.

Trái tim anh đau đớn co rút một cách mạnh mẽ, anh thu lại ánh nhìn rất nhanh. Anh hiểu rõ đây là lúc anh không thể để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Ăn xong cơm tối, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm rời đi trước.

Tài xế đã dừng xe ở ngoài cửa nhà hàng, ban đêm rồi nên đột nhiên trời chuyển lạnh, gió thổi lướt qua mặt cánh như dao cắt. Hứa Tình Thâm áp hai tay vào hai má.

“Lúc này còn chưa tới mùa đông mà.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm hông của cô, tài xế mở cửa xe ra cho bọn họ, chỉ có điều hai người còn chưa chui vào trong, bỗng nhiên có người giơ máy ảnh xông tới.

Hứa Tình Thâm lại càng hoảng sợ.

Tưởng Viễn Chu ấn đầu cô vào trong lồng ngực.

“Từ đâu xuất hiện thế?”

“Tưởng tiên sinh, xin hỏi đây là bạn gái của ngài sao? Sau khi chia tay với cô Vạn, qua bao lâu ngài mới tìm được tình yêu của mình? Tiện đây có thể tiết lộ đây là tiểu thư nhà nào sao?”

“Dám chụp tôi? Lại còn làm một cách trắng trợn như vậy, mấy người khẳng định là ngày mai sẽ tung ảnh ra ngoài sao?”

Hứa Tình Thâm vùi đầu ở trước ngực anh, ngoan ngoãn bất động, mới đầu cô còn thấy bực bội, cho rằng minh tinh mới có “chó săn” theo dõi, lại nhất thời quên mất thân phận của Tưởng Viễn Chu. Cỡ như anh chỉ cần thêu hoa dệt gấm một số tin tức là tuyệt đối có thể hot không thua một scandal của bất cứ ngôi sao nào.

“Tưởng tiên sinh, ngài có thể để chúng tôi phỏng vấn vài câu không?”

Tưởng Viễn Chu tức giận bừng bừng: “Không, cút đi!”

Tài xế giúp một tay đẩy phóng viên ra, nhưng phía sau anh ta còn có người, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên.

“Tôi có thể cung cấp cho anh một tin tức.”

Tưởng Viễn Chu lại ấn đầu cô xuống. “Em thì có chuyện gì?”

“Như vậy chúng ta cũng không có cách nào đi khỏi đây.”

Hứa Tình Thâm ở trước người anh nhỏ giọng nói, cô xoay người, tay trái che mặt.

“Trước tiên mấy người không được chụp đã.”

Phóng viên nghe theo buông máy ảnh xuống, lúc này Hứa Tình Thâm mới bỏ bàn tay ra.

“Tưởng tiên sinh không thích có bất kỳ tin tức gì bên ngoài, tôi tin là về điểm này thì các anh biết rất rõ. Nói cách khác thì không cần khổ cực ngồi canh ở đây. Huống hồ tôi và anh ấy, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, ăn một bữa cơm mà thôi, mấy người có thể viết cái gì chứ?”

“Vậy cô muốn nói tin tức gì?” Một phóng viên không hiểu nổi, hỏi.

Hứa Tình Thâm quay sang chỉ vào bên trong nhà hàng.

“Có biết nhà họ Vạn ở Đông Thành không? Rể hiền của công ty dược Hâm Ninh đang ăn cơm ở bên trong, mà dẫn theo bạn gái lại không phải là vợ của mình. Trong lúc ăn cơm có cử chỉ thân mật, tin tức như vậy còn chưa đủ các người viết sao?”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, tên phóng viên kia trợn tròn mắt: “Cô nói thật?”

“Lừa anh làm gì, Tưởng tiên sinh có thể đảm bảo.”

Tài xế không kiên nhẫn nữa ngăn trước mặt phóng viên.

“Làm phiền nhường một chút.”

Tưởng Viễn Chu ôm vai Hứa Tình Thâm đi về phía trước, cô khom lưng bước vào bên trong xe, sau đó tài xế đóng sầm cửa xe lại.

Đôi mắt u ám của Tưởng Viễn Chu nhìn hướng ra ngoài của sổ xe, thấy mấy tên phóng viên kia lại tiếp tục tìm chỗ chờ sẵn để săn tin.

Khóe miệng anh khẽ trề ra giễu cợt: “Chuyện hoang đường như thế này mà cũng có người tin.”

“Anh nói chuyện hoang đường nào?”

Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại, nói: “Chẳng lẽ còn có thể nói anh?”

“Em cung cấp cho phóng viên kia một tin hot như vậy, hàng thật giá thật, không nói dối trẻ con.”

Gương mặt anh tuấn của Tưởng Viễn Chu sa sầm, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Tình Thâm, nhìn cô quan sát một lượt.

“Em nói Phương Thành với bạn thân của Vạn Dục Ninh đang ở trong đó?”

“Phải, người đó là bạn thân của Vạn Dục Ninh, bạn thân kết tóc đó.”

“Cử chỉ thân mật?”

Hứa Tình Thâm nhướn mày, liếc nhìn anh.

“Ừ, cô ta cắt cho Phương Thành một miếng thịt bò.”

“Em tận mắt thấy?”

“Đúng vậy.”

“Dừng xe.” Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu kêu lên.

Tài xế nhanh chóng phanh xe lại, Hứa Tình Thâm lao tới, đưa tay kéo ống tay áo của Tưởng Viễn Chu.

“Anh muốn quay lại giáo huấn Phương Thành một trận?”

“Gần nửa năm qua sức khỏe của Vạn Dục Ninh vẫn chưa ổn.”

Hứa Tình Thâm nhíu mi nhìn anh: “Đi mau, anh đi xuống đi.”

Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu cười, lấn tới, chóp mũi gần như chạm vào mũi Hứa Tình Thâm.

“Em khiến cho phóng viên tới chụp hình Phương Thành, em

biết như vậy sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức tới cho hắn sao?”

“Có biết.”

Người đàn ông đưa tay nắm chặt cằm của Hứa Tình Thâm, ngón tay khẽ vuốt ve một cách mờ ám.

“Em đang hại hắn.”

Hứa Tình Thâm đẩy tay của Tưởng Viễn Chu ra.

“Em cũng không hại người khác, em đây là đang tự bảo vệ mình.” Cô sờ sờ khuôn mặt của mình.

“Em cũng không muốn nổi tiếng.”

Tưởng Viễn Chu ngồi lại ngay ngắn, nhìn đôi môi khẽ cong lên của Hứa Tình Thâm. Tài xế vẫn ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, Hứa Tình Thâm nghiêng người muốn mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu.

“Không phải là anh muốn đi ra mặt thay Vạn Dục Ninh sao?”

Cả cơ thể cô gần như nằm sấp trên đùi anh, Tưởng Viễn Chu thấy thế, tiện đà cúi người, cánh tay vươn qua trước ngực Hứa Tình Thâm.

“A ——”

Cô giật mình đến nỗi định bật dậy, nhưng lồng ngực Tưởng Viễn Chu áp chặt phía sau lưng Hứa Tình Thâm.

Bàn tay chạm vào nơi mềm mại anh yêu nhất, ngữ điệu của Tưởng Viễn Chu cũng êm ái theo.

“Đó là người do chính Vạn Dục Ninh lựa chọn, đâu có liên quan gì tới anh.”

Bộ ngực mềm mại của Hứa Tình Thâm đặt ở trên đùi anh, cô thấy tức thở khó chịu.

“Trước tiên anh để em ngồi dậy đã.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên.

“Lái xe.”

Tài xế phát động động cơ, Hứa Tình Thâm thở phì phì.

“Ngạt chết em.”

Bàn tay người đàn ông mặc sức di chuyển ở trước người cô, Hứa Tình Thâm cắn môi cười khẽ.

“Nhột.”

“Vừa nãy ở trong phòng ăn nhìn thấy Phương Thành, vì sao không nói cho anh biết?” Người đàn ông nói xong, tiến tới cắn tai của cô.

Hứa Tình Thâm vội vàng né tránh.

“Có gì hay mà nói, em chỉ lơ đãng nhìn thấy được, hơn nữa em sợ nói cho anh biết, anh sẽ xông tới đánh người. Tưởng tiên sinh, đây chính là nhà hàng hạng sang đó nha!”

“Anh xông tới làm gì chứ?”

“Nếu như Phương Thành thực sự có gì mờ ám với người kia, anh không cảm thấy đóa hoa nhỏ của anh phải chịu thiệt thòi sao?”

Tưởng Viễn Chu khẽ buông tay, Hứa Tình Thâm tiện đà ngồi dậy, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn trước ngực cô.

“Sai lệch.”

“Không lệch.”

“Lệch thật mà.”

“Đề tài này sai lệch?” Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào mắt anh.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu vẫn rơi vào nơi ngực cô.

“Anh nói nội y của em bị lệch.”

Hứa Tình Thâm vừa đưa mắt nhìn, bật người ngồi lại trên đùi anh, Tưởng Viễn Chu bật cười lên thành tiếng, đưa tay dò xét trước người cô.

“Tới đây, anh sửa cho em.”

“Đừng có đụng lung tung.”

“…”

Lệch ra tận sau lưng.



Mấy ngày sau.

Ngày nghỉ nhưng Hứa Tình Thâm cũng thức dậy rất sớm, Tưởng Viễn Chu không có ở Cửu Long Thương, cô vô cùng buồn chán ăn xong điểm tâm, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ.

Vừa đúng lúc Lão Bạch đi vào.

“Cô Hứa.”

“Chẳng phải anh ở cùng anh ấy sao?”

“Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh có việc.”

Hứa Tình Thâm nhìn Lão Bạch chằm chằm.

“Mới đầu anh ấy bảo hôm nay sẽ ở lại Cửu Long Thương, sáng sớm tôi đã không thấy anh ấy rồi, lẽ nào bệnh viện đã xảy ra chuyện?”

“Cô Hứa, cô đừng đoán mò, Tưởng tiên sinh là…”

“Làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm thấy trái tim như lơ lửng.

Lão Bạch lại là người không giỏi nói dối, nhất là khi đứng trước phụ nữ.

“Anh ấy tạm thời có chuyện, trong nhà gọi điện thoại tới.”

“Chẳng lẽ là dì nhỏ anh ấy thấy thân thể khó chịu?” Hứa Tình Thâm cũng lo lắng theo.

“Không phải, cô Tưởng không có việc gì!”

“Vậy anh ấp a ấp úng làm cái gì?”

“Cô Hứa, chuyện này cô không biết thì tốt hơn.’

Lão Bạch cho là mình đang nói thật, là vì tốt cho cô. Nhưng anh ta nào hiểu gì về phụ nữ chứ, trái tim Hứa Tình Thâm giống như bị mèo cào qua, càng lúc càng không thấy yên tâm.

“Anh nói đi, tôi là người còn cầm được dao phẫu thuật. Không thể nào không có khả năng chịu đựng?”

Lão Bạch không dám nhìn tới hai mắt của cô, thấp giọng nói: “Tưởng tiên sinh đi xem mắt.”

“Anh thấy đấy, tôi cũng không nói.”

Hứa Tình Thâm cảm giác trên đầu mình có một cây búa đập một cái thật mạnh, vừa đau vừa buồn. Không hề có khả năng phản kháng, cô không nghĩ tới ngày hôm nay sẽ đến nhanh như vậy.

“Phải, xem mắt, rất tốt.”

“Cô Hứa, cô nói thật sao?”

Nói thật em gái anh ấy!

Sắc mặt Hứa Tình Thâm không chút thay đổi, hỏi: “Ở đâu?”

“Việc này, cô không biết thì tốt hơn.”

“Anh sợ tôi chạy tới đó phá hoại?”

Lão Bạch liếc nhìn cô.

“Cô Hứa không phải là người như thế.”

“Vậy thì tốt rồi, anh nói cho tôi biết, tôi chỉ nghe vậy thôi.”

“Tùng Nhã Hiên.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, vội vàng mang theo suy nghĩ trống rỗng xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Lão Bạch kinh ngạc.

“Cô Hứa, cô Hứa!”

Vừa mới nói không chạy tới đó phá hoại mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK