Cô không biết tại sao đối phương lại muốn bắt cóc mình. Hứa Tình Thâm đặt túi xách lên đầu gối, cẩn thận mở miệng, "nếu các anh muốn tiền, trong túi xách của tôi có một ít. Còn nữa, không phải là các anh bắt lầm người đấy chứ ?"
"cô tên là Hứa Tình Thâm phải không ?"Người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh quay đầu lại hỏi.
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng chợt rơi bộp một cái, nhưng vẫn lập tức phản ứng kịp thời, cô lắc đầu nói, "không phải, các anh nhầm rồi."
"ngồi xuống."
Hứa Tình Thâm co ro trong ghế ngồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy có một khả năng duy nhất, Vạn Dục Ninh.
Trong lòng cô càng lúc càng hoảng hốt, chuyện tai nạn xe cộ vẫn còn sờ sờ ra trước mắt. Đối với Vạn tiểu thư mà nói, sợ rằng chỉ có chuyện cô ta chưa nghĩ ra chứ không có chuyện cô ta không dám làm.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, bàn tay đang đặt trên đầu gối của Hứa Tình Thâm khẩn trương nắm chặt lại. Cô thừa dịp người ở bên cạnh không chú ý, từ từ thò tay vào trong túi xách của mình. Đầu ngón tay chạm được vào điện thoại di động. Hứa Tình Thâm đã gấp đến độ trên sống mũi toàn là mồ hôi. Cô hít sâu một cái, cả người lui về phía sau dựa vào lưng ghế, sau đó dùng ngón tay nới miệng túi ra thành một khe hở nhỏ.
Ngón tay cô run rẩy mở khoá kéo, coi như có bấm được điện thoại cũng không thể lên tiếng. Người duy nhất có thể giúp đỡ mà cô nghĩ tới, chính là Tưởng Viễn Chu.
Tầm mắt của Hứa Tình Thâm thỉnh thoảng lại liếc trộm những người ở bên cạnh. Ngón trỏ khẽ ấn xuống nút gọi, người đàn ông lại đột nhiên quay sang nhìn cô.
Cô kinh hoảng vội vàng lên tiếng, "tôi chỉ là một vị bác sĩ vô danh, tiền lương một tháng cố định chỉ có bấy nhiêu đó, cũng chẳng có tiền để gửi ngân hàng nữa......"
Mà lúc này, Tưởng Viễn Chu đang tham dự một cuộc xã giao tại khách sạn Quốc Tế. Mười mấy người đang ngồi trong một phòng bao, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo xen lẫn với tiếng ly tách va chạm vào nhau.
Điện thoại di động đang đặt trên mặt bàn đột nhiên rung lên, anh thờ ơ liếc nhìn, lại là Hứa Tình Thâm.
Trong xe.
Ánh mắt của người đàn ông từ trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm rơi xuống cánh tay của cô, nhìn kỹ lại một lần nữa......
"lấy tay ra ! Cô đang làm gì thế ?"
Hứa Tình Thâm cúp máy. Người đàn ông giật lấy túi xách của cô. Điện thoại di động lập tức rơi ra từ bên trong, anh ta không nói hai lời liền cầm lên tắt máy.
Bên kia, Tưởng Viễn Chu còn chưa kịp bắt máy thì màn hình đã thông báo cuộc gọi bị ngắt.
Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào nó. Đây là nổi cơn điên gì vậy ? Người ở bên cạnh bưng một ly rượu lên định mời anh. Tưởng Viễn Chu trả điện thoại di động về lại chỗ cũ. Đến giờ phút này, nỗi sợ hãi trong lòng Hứa Tình Thâm đã tràn ngập ra ngoài. Cô túm lấy vạt áo của mình, ngón tay từ từ siết chặt lại, cho đến khi móng tay cách lớp vải dệt đâm sâu vào lòng bàn tay khiến cô đau nhói. Cô đột nhiên run rẩy hỏi, "đại ca, tại sao các anh lại muốn bắt cóc tôi ?"
Mấy người ngồi trong xe ai cũng đều không lên tiếng. Chiếc xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố. Hứa Tình Thâm lén lút mò mẫm tay nắm cửa ở bên cạnh.
"cửa xe đều bị khóa trái rồi, đừng uổng phí sức lực nữa."
Trái tim của cô đang không ngừng đập dồn dập, ngay cả dây thần kinh khắp người cũng đều căng ra hết cỡ, đến mức thân thể cũng cảm thấy đau đớn.
Chiếc xe chạy thẳng tới khách sạn Quốc Tế. Tưởng Viễn Chu vừa kết thúc cuộc xã giao xong, lão Bạch giúp anh cầm áo khoác. Cả đám vây quanh người đàn ông tựa như con ông trời bước ra đại sảnh.
Anh đứng giữa đám người, đôi mắt sáng như sao trời, vóc dáng thon dài, chiếc áo sơ mi trắng tinh vô cùng đơn giản lại làm nổi bật lên vẻ lười biếng của anh.
Bước qua cánh cửa xoay tròn, gió rét lạnh lẽo ở bên ngoài không có gì che chắn lập tức ùa tới, những sợi tóc bên gò má của Tưởng Viễn Chu khẽ lất phất, anh cảm thấy cả người đều tỉnh táo hẳn ra. Một tay nhét vào trong túi quần, không thèm để ý tới người ở bên cạnh đang ân cần trò chuyện, anh đột nhiên có một suy nghĩ, lúc này Hứa Tình Thâm đang làm gì nhỉ ?
Chiếc xe thương vụ màu đen đánh tay lái quẹo vào khách sạn. Hứa Tình Thâm nhìn ra xa, đột nhiên trông thấy một bóng người quen thuộc.
Tưởng Viễn Chu !
Anh đang đứng trước cửa chính của khách sạn Quốc Tế. Ánh đèn pha sáng rực quét qua khuôn mặt của anh, từng động tác giơ tay nhấc chân, dáng vẻ lười đáp lại người khác, cô đều nhìn thấy một cách rõ ràng.
Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người dậy, đáy mắt vốn dĩ đang tràn ngập sự tuyệt vọng lại nhanh chóng loé sáng lên bừng bừng.
Chiếc xe dừng lại, tài xế khẽ ấn xuống một cái nút. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng ' lạch cạch ' mở khoá cửa xe, trái tim của cô đã nhảy vọt lên tới tận cổ họng, thậm chí còn chẳng dám hít thở. Cô đột ngột đẩy người đàn ông ở bên cạnh ra, sau đó dùng sức mở cửa xe chạy vọt xuống.
Mấy người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời.
Trong miệng Tưởng Viễn Chu đang ngậm một điếu thuốc lá, có người bước tới đốt thuốc giúp anh. Lúc anh hung hăng rít một hơi, xuyên qua làn khói mờ nhạt lượn quanh, hình như anh lại trông thấy Hứa Tình Thâm đang lao tới như tên bắn về phía mình.
Vẻ mặt của cô rất hoảng loạn, bước chân lảo đảo, tựa như sau lưng đang có thú dữ đuổi theo mình, tầm mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh ở trước mặt. Tưởng Viễn Chu vẫn đứng im ở tại chỗ không động đậy, chỉ cảm thấy lúc này cô đột nhiên đáng yêu hơn rất nhiều so với bình thường.
"Tưởng Viễn Chu !"
Hứa Tình Thâm hét to lên. Ngón tay người đàn ông khẽ vẩy tàn thuốc lá, thần trí mà anh tưởng rằng đang ở trong ảo giác cũng bị kéo trở về.
Anh dang hai cánh tay ra, vừa khéo Hứa Tình Thâm cũng nhào tới, lao thẳng vào trong ngực anh, mạnh đến nỗi anh phải liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Lão Bạch ở bên cạnh đứng nhìn, khuôn mặt nghiêm túc cuối cùng đã hiện lên ý cười.
Bên cạnh còn có người khen ngợi Tưởng Viễn Chu rất có diễm phúc.
Hai bả vai của Hứa Tình Thâm vẫn còn đang run rẩy, hai tay cô siết chặt sau lưng Tưởng Viễn Chu, áp sát tai mình vào lồng ngực của anh. Nghe thấy tiếng trái tim của anh đập thình thịch truyền tới, cả người cô cũng thả lỏng ra.
Một tay người đàn ông vịn bả vai của cô. Cô chủ động chạy tới như vậy, quả thật khiến anh vừa mừng rỡ lại vừa bất ngờ.
Sau khi Hứa Tình Thâm bình tĩnh lại hẳn, quay đầu sang thấy chiếc xe kia vẫn còn đang đậu ở tại chỗ, cô chỉ tay về phía nó, "người ở trong chiếc xe đó bắt cóc tôi."
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi trong nháy mắt. Một tay ôm lấy bả vai của Hứa Tình Thâm vùi cô vào trong ngực mình, anh nâng tầm mắt nhìn lên, "lão Bạch."
Lão Bạch bước tới, nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại một lần nữa, sắc mặt lập tức không chỉ đơn giản là thay đổi, "Hứa tiểu thư, cô nói người ở trên chiếc xe kia bắt cóc cô à ?"
"vâng, tôi thật khó khăn mới trốn xuống được đấy."
Tưởng Viễn Chu không thèm ngó tới chiếc xe kia, chỉ biết là lại có kẻ cư nhiên dám động đến trên đầu anh. Lão Bạch liếc nhìn hai người, vội vàng nói, "Tưởng tiên sinh, để tôi đi xử lý."
Anh ta vừa định đi về phía trước, lại thấy mấy người ở trên xe nhảy xuống, sải bước đi tới đây. Lão Bạch vặn mày trừng mắt, không giận mà uy, "có phải chán sống rồi hay không ? Cũng không nhìn thử xem toàn bộ Đông Thành này là do ai làm chủ à ?"
Những người kia hiển nhiên là không hề nghe ra được ẩn ý của lão Bạch, một kẻ trong số đó gật đầu cúi người nói, "Tưởng tiên sinh, người đã mang tới cho ngài."
Cả người Hứa Tình Thâm cứng đờ, "là sao ?"
Đôi con ngươi sắc bén của Tưởng Viễn Chu quét quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của lão Bạch, "những kẻ này, là người của anh à ?"
Lão Bạch nghiến răng trả lời, "thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh, tôi đem nguyên văn câu nói ' có trói cũng phải bắt đem về ' của ngài truyền đạt lại cho bọn họ, không ngờ rằng......"
Không ngờ rằng đám ngu xuẩn này thật sự dùng đến chiêu bắt cóc kia !
Hứa Tình Thâm xem như đã hiểu ra rõ ràng. Cô tránh thoát khỏi lồng ngực của Tưởng Viễn Chu. Trong lòng cô ấm ức khó nhịn, lo lắng đề phòng suốt từ nãy đến giờ, lá gan cũng sắp bị hù dọa muốn vỡ toác ra, đến giờ này lại nói cho cô biết, đây là chủ ý của Tưởng Viễn Chu sao ?
Cô giơ hai tay lên dùng sức đẩy ngực anh ra thật mạnh, "Tưởng Viễn Chu, anh khốn kiếp, anh lưu manh, mẹ nó ! Tôi đánh chết anh !"
Lời tác giả :
Ừ, đánh chết anh ta đi, đừng ngần ngại ~
Ai cung cấp dụng cụ tra tấn, mang tới đây ~