“Cô ấy ở đâu?”
“Sao cậu không hỏi xem con bé đang làm gì?”
Mục Kính Sâm ngồi ở bên trong xe, nói theo ý của Hứa Tình Thâm: “Cô ấy đang làm gì?”
“Nó đang khóc.”
Trái tim Mục Kính Sâm co thắt lại, Phó Lưu Âm nhìn chăm chú về phía Hứa Tình Thâm, muốn nói mình không khóc, giọng nói Hứa Tình Thâm có chút bất đắc dĩ: “Tôi không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng lúc con bé nhìn thấy tôi, cứ khóc mãi, mắt sắp mù vì khóc tới nơi rồi, trong miệng cứ nói cậu không tin nó. Cậu cũng biết, nó không có nơi nào để đi, nhưng lại không chịu quay về nhà họ Mục. Sếp Mục à, Âm Âm giống như em gái của tôi vậy, tôi không thể nhìn thấy nó như vậy mà vẫn mặc kệ được, tôi cứ đưa con bé về nhà trước đã.”
“Không được...” Mục Kính Sâm vội nói. “Cô ấy có nhà, sẽ không làm phiền tới chị Tưởng.”
“Thế nhưng nó nói không muốn trở về.”
“Chị nói cho tôi biết hai người ở đâu, tôi qua đó ngay.”
Hứa Tình Thâm nói vị trí, sau khi cúp điện thoại, cô nhìn sang Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh.
“Xem ra thực sự là rất lo lắng cho em, vì em, gọi điện thoại cả cho chị nữa.”
“Thế nhưng em không khóc mà.”
“Bộ dạng này của em, có khóc hay không cũng không có gì khác biệt.”
Sau khi ngắt cuộc gọi Mục Kính Sâm lái xe nhanh như bay đi, anh cũng không biết là đi với tốc độ bao nhiêu km/h, chỉ biết là tốc độ xe rất nhanh, không kịp nhìn rõ người đi bên đường và cảnh tượng xung quanh đã biến mất trong tầm mắt của anh.
Đi tới nơi Hứa Tình Thâm nói, Mục Kính Sâm ngừng xe, anh liếc nhìn lại, liền thấy Hứa Tình Thâm và Phó Lưu Âm ngồi ở dưới mái che.
Mục Kính Sâm bước nhanh về phía trước, Hứa Tình Thâm nghe có tiếng bước chân dồn dập truyền tới bên tai, cô vội ngẩng lên nhìn.
“Chị Tưởng.”
“Cậu đã đến rồi.” Hứa Tình Thâm cầm lấy túi bên cạnh lên, “Nếu Âm Âm không chịu đi theo tôi, có chuyện gì, hai người tự mình giải quyết đi.”
Hứa Tình Thâm tạm biệt hai người rồi rời khỏi đó, Mục Kính Sâm kéo ghế ngồi vào bên cạnh Phó Lưu Âm.
Anh vừa mới ngồi xuống, cô lại đẩy ghế ra đứng lên, Mục Kính Sâm đưa tay kéo cổ tay của cô lại.
“Lại muốn đi đâu?”
“Không phải anh tới đón tôi về nhà sao?”
Mục Kính Sâm ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên nhìn cô, Phó Lưu Âm nhìn anh từ trên cao.
“Lẽ nào, anh chỉ nói vậy thôi.”
Người đàn ông ngắm kỹ sắc mặt cô.
“Tưởng phu nhân nói em khóc.”
Phó Lưu Âm sờ sờ mặt mình.
“Tôi không có.”
“Về nhà đi.” Mục Kính Sâm cũng đứng dậy.
Hai người ngồi vào bên trong xe, Phó Lưu Âm không ngừng nắm kéo vạt áo của mình, Mục Kính Sâm vẫn chưa lập tức phát động động cơ.
“Tôi tin em hay không, hẳn là trong lòng em biết rõ.”
“Tôi không rõ lắm.”
“Cho dù em thật sự muốn tìm một người nữa, cũng không thể nào với tên Hàn Cạnh kia được?”
Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của anh.
“Vậy vì sao anh bỏ tôi lại?”
“Tôi...”
“Chị dâu tôi nói, anh giận dữ bỏ đi là vì anh quan tâm tới tôi, thích tôi.”
Mục Kính Sâm không ngờ bỗng nhiên Phó Lưu Âm lại nói thẳng ra như vậy.
Phó Lưu Âm nhìn anh chằm chằm vài lần.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mục Kính Sâm miễn cưỡng cười một tiếng. Hai tay anh có chút hổi hộp, cầm tay lái.
“Có thích hay không, tôi không cần thiết phải thừa nhận, có phải không?”
Phó Lưu Âm quay mặt đi, đưa tay với lấy dây thắt an toàn muốn thắt lại, thế nhưng bầu không khí ở bên trong xe cũng thay đổi, thậm chí ngay cả thắt dây an toàn cô cũng làm không xong. Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, cánh tay đặt ngoài cửa sổ, nếu đã nở miệng, rất nhiều chuyện nên hỏi cho rõ ràng thỏa đáng.
“Còn em, thích tôi sao?”
Vấn đề này thực sự là quá thẳng thắn đó nha.
Phó Lưu Âm nuốt nuốt nước miếng: “Mau lái xe đi.”
“Nghe tôi nói thích em, em sẽ không làm gì để đáp lại sao?”
Phó Lưu Âm tiếp tục vân vê vạt áo của mình.
“Mục Kính Sâm, sao... Bỗng nhiên anh nói như vậy.”
“Là em nói trước.”
Phó Lưu Âm có chút ảo não, thật đúng là...
“Giao hẹn một năm của chúng ta, cụ thể là tới ngày nào, anh còn nhớ rõ không?”
Mục Kính Sâm nghe thế, tâm tình trở nên không tốt ngay lập tức.
“Em muốn cứ thế bỏ đi như vậy?”
“Không phải...” Ngay sau đó Phó Lưu Âm lại nói tiếp. “Em đã quên thời gian cụ thể, cũng đã quên là chỉ còn một tháng nữa, đến lúc đó anh sẽ nhắc nhở em sao?”
Đôi mắt Mục Kính Sâm khẽ nhíu lại.
“Sẽ không.”
“Vậy chẳng phải là em rất khó rời đi?”
Người đàn ông bật cười, phát động động cơ, nỗi tức giận vừa tích tụ trong lòng bỗng nhiên được quét sạch, tâm tình của anh lại bị ảnh hưởng lớn như vậy, rõ ràng là cứ chạy tới chạy lui theo Phó Lưu Âm.
Xe đi trên đường, Phó Lưu Âm vẫn còn muốn giải thích chuyện khi nãy.
“Mục Kính Sâm, em không biết vì sao Hàn Cạnh cứ khăng khăng chắc chắn người đó là em, nhưng sao em có thể có quan hệ với cậu ta chứ? Còn chuyện đi bệnh viện phá thai, càng là lời nói vô căn cứ.”
“Anh biết...” Mục Kính Sâm nghĩ tới chuyện này, sắc mặt khôi phục sự nghiêm túc. “Có phải chuyện mang thai liên quan tới Triệu Hiểu hay không?”
“Sao anh...”
“Còn nhớ hôm nọ Triệu Hiểu gọi điện thoại cho em không?”
Đương nhiên Phó Lưu Âm không bao giờ quên rồi.
“Ừ.”
“Xem ra, ngay lúc đó suy đoán của anh đã thành sự thật.” Mục Kính Sâm chăm chú nhìn về phía trước. “Chỉ là không ngờ chuyện này lại kéo theo cả em vào.”
Đúng vậy, chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Phó Lưu Âm.
“Nhưng em không sợ ánh mắt của người khác, anh phải tin tưởng em, thì em mới cảm thấy không sao.”
“Làm sao có thể không sao chứ?” Giọng nói của Mục Kính Sâm không dễ coi thường. “Người nam sinh kia đổ chuyện này lên đầu em, chẳng khác nào hắt thêm một chậu nước bẩn vĩnh viễn không bao giờ có thể gột sạch. Em là người của anh, nhưng mà những lời đồn đại như vậy, hết lần này tới lần khác lại rơi vào em.”
“Em biết, cậu ta không muốn kéo Triệu Hiểu vào. Khả năng là Hàn Cạnh nghĩ mình đã thật sự có lỗi Triệu Hiểu rồi, nên bây giờ nhất định phải có một người bị đẩy ra ngoài, vì thế...”
“Sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Mục Kính Sâm ngắt lời Phó Lưu Âm. “Loại chuyện này rất dễ chứng minh, chỉ cần tới bệnh viện điều tra bệnh án là có thể biết rõ ràng. Âm Âm, đối phương không cần biết em có thể thanh minh được hay không, điều chúng quan tâm, là chậu nước bẩn này có thể đẩy em ngã xuống đất hoàn toàn hay không, hoặc là khiến em vĩnh viễn không bò dậy nổi, mới là tốt nhất.”
“Đối phương chắc chắn là nhằm vào em, dù sao trong những tấm hình kia, chỉ có hai người, Hàn Cạnh và em.”
Ngón tay Mục Kính Sâm khẽ gõ nhẹ ở trên tay lái.
“Đây đã là lần thứ hai.”
“Cái gì lần thứ hai?”
“Lần đầu tiên là chuyện ở khu Lâm Viên, nói em mang thai là lần thứ hai, hai chuyện này đều có một điểm giống nhau, chúng bị người ở trong trường tung tin, dẫn tới những ánh mắt ác cảm và những lời nhục mạ, đều là vũ khí sắc bén nhất có khả năng đưa người ta vào chỗ chết.”
Phó Lưu Âm trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Thế nhưng em không hề có thù oán với người khác, ngoại trừ nữ sinh thích Hàn Cạnh trong trường kia, lần này chuyện kết quả giấy siêu âm cũng là cô ta nói.”
“Cũng không khả năng, anh đã cho điều tra Tiếu Hàm Bình, bối cảnh của cô ta rất đơn giản, ngoại trừ cậu ruột là giảng viên ở trường đại học, cũng không có gì nổi trội nữa.” Mục Kính Sâm vừa lái xe vừa nói. “Hơn nữa, chuyện ở khu Lâm Viên, Tiếu Hàm Bình và Hàn Cạnh đều không có ở đó. Âm Âm, em không có thù oán với người khác, không có nghĩa là người khác không có thù oán với anh trai em.”
Phó Lưu Âm nghe thế, thấy một hơi lạnh từ trong cơ thể toát ra ngoài.
“Bình thường em có nghĩ tới, thầy Diệp kia có gì bất thường hay không?”
“Thầy Diệp sao?” Phó Lưu Âm cẩn thận suy nghĩ một chút. “Hình như không có, lẽ nào anh hoài nghi là thầy ấy?”
“Sự tình lần trước, anh đã chú trọng điều tra vài người, thế nhưng những người bên cạnh Diệp Thiệu Dương cũng rất đơn giản, cũng không có khả năng kết thù kết oán với anh trai em, cho nên anh cũng chỉ có thể hoài nghi, mà không thể kết luận.”
Trước giờ Phó Lưu Âm vẫn chưa từng nghĩ tới Diệp Thiệu Dương, dù sao bình thường người đàn ông này cũng không có hành động nào khả nghi, sau khi nghe Mục Kính Sâm nhắc nhở, cô càng nghĩ, một là hai chuyện này thực sự không có liên quan tới anh ta, hai là do anh ta che giấu quá tốt.
Trở lại nhà họ Mục, Mục Kính Sâm vừa dừng xe thì Mục Thành Quân cũng về đến nhà.
Người đàn ông nhìn thấy hai người, giọng nói hết sức bình thường: “Đã trở về.”
“Ừm.” Mục Kính Sâm nhàn nhạt đáp.
“Ngày hôm nay không phải là Âm Âm đến trường sao? Trở về sớm như vậy.”
Mục Thành Quân đây là biết rõ rồi còn hỏi.
“Phải, buổi chiều cô ấy không có tiết.”
Mục Kính Sâm này bản lĩnh mở to mắt nói dối cũng là hạng nhất.
Phó Lưu Âm cũng không biết kỳ thực đã là hai anh em nhà này đã biết rõ, cô còn che giấu cùng Mục Kính Sâm.
“Đúng vậy, chiều hôm nay không có tiết nào.”
Mục Thành Quân gật đầu, được, chỉ cần bọn chúng vui vẻ, nói như thế nào cũng tốt.
Chỉ cần Phó Lưu Âm không có việc gì, khỏe mạnh mà trở về là được rồi.
Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm vào trong nhà, hai người tới trên lầu, vào phòng, Mục Kính Sâm đóng cửa lại, thân thể cao lớn dựa vào ván cửa.
Anh nhìn Phó Lưu Âm đi tới đi lui ở bên trong phòng, bóng dáng chân thật phủ kín tầm mắt của anh, anh không cần phải lo lắng như lúc nãy, có thể cô đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, bởi vì cô đang ở ngay trước mặt mình, đưa tay ra là có thể chạm tới.
Mục Kính Sâm bỗng nhiên bước nhanh tới trước, bước chân vội vàng, đến phía sau Phó Lưu Âm, đưa một tay mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực.
Phó Lưu Âm cong người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Mục Kính Sâm?”
“Nếu như không có những chuyện vớ vẩn kia, chúng ta vẫn luôn tốt đẹp.”
“Ừ, hình như vậy.”
Hai tay Mục Kính Sâm ra sức ôm chặt hơn.
“Cho nên, anh sẽ không cho phép những chuyện như vậy xảy ra nữa.”
“Mục Kính Sâm, em không sao.”
Người đàn ông buông cánh tay ra, Phó Lưu Âm xoay người đứng trước mặt anh, Mục Kính Sâm kéo cô lại, ôm cô một lần nữa.
Phó Lưu Âm tựa ở trước người anh, bỗng nhiên lấy tay đẩy ở bên hông anh ra.
“Chuyện này đã như vậy, cứ cho như là người mang thai không phải em, mà là có khác người khác, sợ rằng những người đó cũng không tin em, kỳ thực em không muốn kéo cả Triệu Hiểu vào.”
“Vậy cũng phải liên lụy tới cô ấy, vì vốn dĩ cô ấy là người trong cuộc. Trong trường truyền đi sôi sùng sục, cho dù ngày hôm nay cô ấy không biết, ngày mai cũng sẽ biết, nếu như cô ấy không đứng ra, cô ấy có thể thoải mái sao? Nếu như cô ấy kiên quyết không nói lời nào, người bạn như vậy còn đáng để em bênh vực nữa không?”
Phó Lưu Âm mở miệng, nhưng tiếng nói còn chưa truyền tới tai Mục Kính Sâm, điện thoại trong túi anh vang lên.
Mục Kính Sâm vỗ nhẹ vào đầu Phó Lưu Âm.
“Anh nhận điện thoại.”
Anh đi tới bên cửa sổ, chuyển máy.
“Alo.”
“Sếp Mục, có manh mối ạ.”
Mục Kính Sâm dựa ở phía trước cửa sổ.
“Nói đi.”
Phó Lưu Âm liếc nhìn anh, cô không nghe được thanh âm trong điện thoại, thế nhưng cô nhìn thấy sắc mặt của Mục Kính Sâm càng ngày càng khó coi.
“Vì vậy, vẫn có liên quan tới Phó Kinh Sênh?”
Phó Lưu Âm nghe thấy Mục Kính Sâm nhắc tới tên anh trai, cô không kiềm chế được đi lên trước một bước, ánh nhìn của Mục Kính Sâm cũng rơi xuống trên người cô.
Người bên đầu điện thoại kia vẫn đang nói, bởi vì bên này Mục Kính Sâm vẫn im lặng từ đầu tới cuối.
Trong lồng ngực Phó Lưu Âm dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, cho tới khi Mục Kính Sâm cúp điện thoại, lúc này cô mới bước nhanh về phía trước.
“Điện thoại của ai? Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
“Làm sao có thể, em nghe được tên anh trai em.”
Mục Kính Sâm giơ bàn tay lên, vén mái tóc mai của cô ra sau tai.
“Người nọ năm lần bảy lượt muốn hại em, đúng là có liên quan tới anh trai em.”
“Người nọ là ai?” Phó Lưu Âm kích động hỏi.
“Không nên gấp, ngày mai anh tới trường cùng em, có một số việc phải có chứng cứ, anh bảo người đi tìm rồi, chỉ có điều cơ bản là đã xác định được, chỉ cần buổi chiều đem tài liệu tới là tốt rồi.”
Phó Lưu Âm nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm.
“Anh phải tới trường cùng em sao?”
Mục Kính Sâm giơ tay lên vuốt ve gương mặt cô.
“Về phần chuyện của Triệu Hiểu, em nói anh có nên nghe lời em hay không?”
“Nếu đã tìm được người kia rồi, có đúng là cũng cần thiết phải lôi cả Triệu Hiểu vào hay không?”
“Đương nhiên là cần...” Mục Kính Sâm bỏ điện thoại di động vào trong túi. “Không phải là Hàn Cạnh muốn bảo vệ cô ấy sao? Anh sẽ khiến cậu ta không thể nào thực hiện được.”
“Anh đang nói đùa sao?”
Mục Kính Sâm cười khẽ: “Chuyện của ngày mai, chúng ta cùng nhau đi giải quyết, anh chỉ có thể đồng ý với em, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không kéo cả Triệu Hiểu vào, bởi vì anh có cách cho hai người rút lui an toàn. Thế nhưng nếu như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhất định anh phải bảo vệ em trước, đến lúc đó, em cũng đừng có trách anh.”
“Đương nhiên...” Phó Lưu Âm khẽ gật đầu. “Em biết tốt xấu mà, cho dù như thế nào, em cũng không thể trách anh.”