Bởi vì hiện giờ Tưởng Viễn Chu không giống như đang dò hỏi ý kiến của cô.
Trên hành lang vẫn có người qua lại. Hai bàn tay cô đẩy ngực anh ra.
“Tôi không muốn đợi ở đây.”
Tưởng Viễn Chu thả cô xuống đất, anh đứng dậy, tay cầm lấy cánh tay của cô.
“Đi được chưa?”
“Đi.”
“Anh sẽ bảo Lão Bạch đưa em về.”
“Anh…”
“Anh có một số việc, muốn hỏi thẳng Phó Kinh Sênh một chút.”
Cô đứng yên tại chỗ, Tưởng Viễn Chu cuối cùng vẫn hỏi cô: “Muốn đi với anh không? Bây giờ em không gặp, sau thật sự sẽ không có cơ hội.”
Ánh mắt cô kiên định, sau đó cô lắc lắc đầu.
“Lão Bạch!” Tưởng Viễn Chu nhìn về người đàn ông ở đàng sau. “Đưa cô ấy về trước.”
“Dạ.”
Cô theo Lão Bạch đi ra ngoài. Lên xe, tài xế hỏi cô đi đâu, Lão Bạch kéo cửa xe.
“Bảo Lệ Cư Thượng.”
Bánh xe từ từ lăn. Lão Bạch nghiêng người qua nhìn.
“Thật ra nhiều năm nay, với cái chết của cô Tưởng, Tưởng tiên sinh vẫn chưa thể nguôi ngoai. Lần trước ở trung tâm mua sắm là chúng tôi đi lấy sườn xám cho cô Tưởng. Cô Tưởng đi rồi, sau đó cô cũng đi, mấy năm nay Tưởng tiên sinh đã thật sự rất khó khăn. Người ngoài nhìn vào thấy ngài ấy vẫn như vậy, nhưng ngài ấy ngay cả nhà họ Tưởng cũng không về, đi xã giao là nhiều, nhưng phần lớn thời gian là ở một mình.”
Cô không nói gì, Lão Bạch tiếp tục nói: “Sau khi Phó Kinh Sênh nhận tội, Bảo Lệ Cư Thượng sẽ chính là nơi nguy hiểm, đến lúc đó truyền thông cũng sẽ cắn chặt không chịu buông.”
“Tôi biết.” Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Lão Bạch. “Cho nên, bây giờ tôi sẽ phải trở về thu dọn đồ.”
“Vậy cô… định đi đâu?”
Môi cô hơi cứng đờ. “Để sau hãy nói.”
“Cô không nghĩ tới chuyện trở lại cạnh Tưởng tiên sinh? Giữa hai người tốt xấu cũng còn Duệ Duệ.”
Cô đưa tay che khuất mắt, không muốn nói nữa. Lão Bạch lại cũng không tiện hỏi tiếp.
—
Khi Tưởng Viễn Chu đi theo cảnh sát Phương vào căn phòng, Phó Kinh Sênh vẫn chưa bị mang đi. Hắn ngồi ở chỗ cũ, nghe tiếng bước chân thì hơi ngẩng mắt lên.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống đối diện hắn ta. Phó Kinh Sênh nhìn thẳng vào anh, sau đó cong một bên khóe miệng lên.
“Tin tức nhanh thật đấy!”
Người đàn ông kiềm chế xúc động không tấn cho hắn một cú. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khóa chặt Phó Kinh Sênh, trong mắt cùng trong giọng điệu đều mang theo hơi lạnh.
“Dì nhỏ tao không oán không thù với mày, tại sao mày hại tính mạng dì ấy?”
“Mày nói với tao những thứ đó có ích lợi gì?” Phó Kinh Sênh ngồi dựa vào ghế.
“Tao vốn dĩ là kẻ lấy tiền rồi lên kế hoạch cho người khác. Người muốn dì nhỏ của mày chết là Lăng Thận, không phải tao.”
“Vậy cô ấy thì sao?”
Ánh mắt Phó Kinh Sênh ảm đạm đi. Tưởng Viễn Chu nghiêng người tới, ngữ khí chợt hùng hổ doạ người: “Mày hại cô ấy ra như vậy còn không biết xấu hổ mà ở cạnh cô ấy? Mày và cô ấy cùng sống dưới một mái nhà, mày không sợ có một ngày bộ mặt thật của mày bị vạch trần?”
“Sợ. Tao đương nhiên sợ. Lần đầu tiên gặp nhau, tao đã nhận ra cô ấy ngay. Tao biết là tao đã hại cô ấy ra như vậy, cho nên tao muốn giữ cô ấy lại bên người…”
Phó Kinh Sênh chưa bao giờ là người có thiện tâm, càng sẽ không vì chuyện này mà áy náy; chỉ là lúc đó, khoảnh khắc nhìn thấy cô, trong lòng lại sinh ra cảm giác không rõ muốn được gần cô.
“Xét cho cùng, thế cục này thành hay bại thì cũng ở trên người mày. Tưởng Tùy Vân đã chết, mày và cô ấy một nhát phân li, đó là nhân chi thường tình, nhưng nếu mày chết cũng không buông tay, không phải sẽ không có chuyện cô ấy sau đó phải cực khổ?”
Tưởng Viễn Chu nghe Phó Kinh Sênh thật ra lại đem toàn bộ trách nhiệm đẩy hết lên người anh.
“Vậy nếu lúc trước bọn tao không chia cách, có phải mày sẽ còn hại người khác? Tiếp theo sẽ là ai vậy?”
“Cái này phải xem ý của người ủy thác.”
“Phó Kinh Sênh, mày coi mạng người là cái gì?”
Phó Kinh Sênh cười lạnh, ý lạnh trong đáy mắt rất sâu.
“Mạng người? Tưởng Viễn Chu, mày không cần tự xưng là người tốt, mà bản tính con người chính là như vậy. Em gái tao hiện giờ đã bị bắt, nếu không phải vì vậy thì ai có thể bắt tao nhận tội? Âm Âm bị bắt đi, Tình Thâm nhất định đi tìm mày, ở Đông Thành này còn có người mà mày không tìm thấy được sao? Mày không cứu cũng vì để bắt tao nhận tội nhỉ? Bây giờ tốt rồi, đã như bọn bay mong muốn, có điều em tao từ đầu đến cuối cũng không biết việc tao đã làm sự, con bé vô tội.”
“Nếu lúc trước mày đã lên kế hoạch, thì nên nghĩ luôn rằng sẽ có một ngày liên lụy tới người nhà.”
Phó Kinh Sênh nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu một lúc lâu.
“Mày sẽ không bỏ qua cơ hội cho Tình Thâm biết, đúng không?”
“Cô ấy biết rồi.”
Phó Kinh Sênh thở ra một hơi nặng nề, cả người không hề thoải mái mà như đã chết, như thể cả hít thở cũng đã quên.
Cô cũng đã biết, vậy nhất định sẽ hận hắn chết đi được đúng không?
“Cô ấy đâu?”
“Về. Cô ấy không muốn gặp mày.”
“Mày nói bậy!”
“Trong lòng mày vẫn còn ôm hy vọng cô ấy có thể sẽ tha thứ cho mày, phải không?” Tưởng Viễn Chu nói đến đây, trong lòng lại càng thêm đau lòng.
“Cô ấy dựa vào cái gì tới gặp mày nữa? Mày còn mặt mũi gặp cô ấy sao?”
Hai tay Phó Kinh Sênh đặt lên bàn. Tưởng Viễn Chu túm cổ áo hắn. Cảnh sát Phương ở không xa đó ngăn lại: “Anh Tưởng!”
Tưởng Viễn Chu quay đầu lại. “Yên tâm, tôi sẽ không động tay chân.”
Tầm mắt anh trở lại trên khuôn mặt Phó Kinh Sênh.
“Mày tưởng mày vẫn có thể có kết cục tốt?”
Hai người kề sát vào nhau vào. Phó Kinh Sênh bỗng nhiên cất tiếng cười to: “Tao không có kết cục tốt, đây cũng là trong dự kiến của tao. Tưởng Viễn Chu, vậy còn mày thì sao? Để con ruột mình gọi con gái nhà kẻ thù là mẹ, trong lòng mày có cảm tưởng gì không?”
Đôi mắt Tưởng Viễn Chu khẽ nheo lại, càng dùng sức kéo hắn lại gần mình.
“Nhưng ít ra con tao bây giờ vẫn ở cạnh tao.”
“Hahaha____” Phó Kinh Sênh cười: “Phải, mày hẳn may mắn! Hẳn là may mắn!”
Tưởng Viễn Chu quan sát khuôn mặt trước mắt mình, nhưng bao nhiêu phẫn nộ tới giờ khắc này cũng không phát tiết ra, bởi vì tên Phó Kinh Sênh này căn bản không cảm thấy những chuyện hắn đã làm là sai.
Anh vừa định buông tay ra, Phó Kinh Sênh lại đột nhiên nói: “Còn có chuyện nhất định mày muốn biết.”
Tưởng Viễn Chu đảo mắt trên khuôn mặt hắn. Phó Kinh Sênh lại gần anh hơn một chút.
“Tao còn lên kế hoạch cho một người, nhưng tao không rõ căn nguyên của đối phương cho lắm. Bởi vì đó là vụ cuối cùng tao sẽ làm, nên tao không ghi chép lại. Đối phương cho giá cao. Tưởng Viễn Chu, mày đoán xem, thế cục trong không tương lai không lâu nữa, có thể nào không xảy ra cho mày không?”
Tưởng Viễn Chu hơi buông tay rồi đột nhiên hất hắn ra. Phó Kinh Sênh ngã ngồi xuống ghế.
“Hahaha!!!! Mày cứ chờ quả bom hẹn giờ này đi, nó sẽ nổ bất cứ lúc nào đấy! Tưởng Viễn Chu, mày thoát được lần một, lần hai; mày thoát được lần thứ ba, lần thứ tư sao?”
“Thật sự hết thuốc chữa!”
“Có lẽ, mày cũng có thể cầu nguyện cho kết cục này không xảy ra cho mày, mà là xảy ra với người khác…”
Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm gương mặt Phó Kinh Sênh, miệng dữ tợn phun mấy chữ: “Mày cứ chờ xuống địa ngục đi!”
“Không sao! Tao đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.”
Người đàn ông đẩy ghế dựa ra, đứng dậy. Phó Kinh Sênh vẫn đang cười. Cảnh sát Phương gọi người đứng ở cửa.
“Lại đây mang đi!”
Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài.
Hứa Tình Thâm không muốn gặp Phó Kinh Sênh là đúng, ngoại trừ khiến mình càng thêm phẫn nộ, vẻ như cũng không có ích lợi gì.
—
Bảo Lệ Cư Thượng.
Lão Bạch đi theo cô vào nhà. Lâm Lâm đang ở với bảo mẫu. Cô lên lầu trước, đồ trong nhà rất nhiều, cô phải mau chóng thu dọn.
Đi vào phòng ngủ, cô vào phòng cất quần áo, từ bên góc tường kéo ra một cái rương lớn bằng da.
Cái rương này cô vẫn luôn mang theo mình, từng mang nó dọn vào Cửu Long Thương, cũng nhìn Lão Bạch chở nó về lại nhà họ Hứa, sau cô lại mang theo nó dọn tới nhà Phó Kinh Sênh, bây giờ…
Cô mở cái rương ra, chuẩn bị thu dọn quần áo.
Nói là phải thu dọn, nhưng cái nhà này nhiều đồ như vậy, cô căn bản không biết nên dọn từ đâu.
Cô đi ra ngoài, nghe tiếng di động reo.
Cô đi tới thì thấy là ở nhà gọi tới. Nghĩ tới lời Tưởng Viễn Chu nói vừa nãy, cô đoán người trong nhà nhất định là gọi tới khuyên cô ở cạnh Tưởng Viễn Chu.
Mà lúc này, ở nhà họ Hứa, trong phòng khách có một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng đó, trên bàn cơm để một cái rương được chuyển phát tới. Cái rương đã bị mở ra, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa đứng cạnh nhau, gần đó.
Đầu dây bên kia nhận máy rất nhanh, truyền đến giọng của cô: “Alo.”
“Alo, Tình Thâm à.”
“Ba, có việc sao?”
“Phó… Phó Kinh Sênh có phải đã xảy ra chuyện không?”
Cô đi đến cạnh cửa sổ.
“Ừm, dạ.”
“Vậy con bây giờ thế nào rồi?”
“Việc này ba cũng đừng nhọc lòng.”
“Tình Thâm, con… con…”
“Làm sao vậy, ba?”
“Mới vừa rồi nhà họ Tưởng cho người đưa tới một cái rương.”
Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là Tưởng Viễn Chu? Nhưng ngẫm nghĩ lại, thấy không đúng. Ba chữ “nhà họ Tưởng” hẳn là nói tới bên Tưởng Đông Đình chứ nhỉ?
“Thứ gì ạ?”
“Một cái rương đựng quần áo trẻ con.”
Cô nhíu mày: “Quần áo?”
Giọng Hứa vượng thực sự có gì đó, còn nói hơi lắp. Triệu Phương Hoa ở bên đè thấp giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ sợ xảy ra chuyện thật sự như thế thôi.”
“Ba, rốt cuộc là sao vậy?”
“Tình Thâm, đó là một cái rương quần áo trẻ con, nhưng mà bị cắt nát hết cả, không bộ nào nguyên.”
Trái tim cô rơi lộp độp. Lý do Tưởng Đông Đình không cho người đưa đồ đến Bảo Lệ Cư Thượng, còn không phải bởi vì Bảo Lệ Cư Thượng có người của Tưởng Viễn Chu?
“Sao mọi người biết là của nhà họ Tưởng đưa tới?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh nói, còn bảo ba mẹ nên suy nghĩ kỹ về mình xem cái nào tốt xấu.”
Vậy người chuyển phát này không phải nhân viên chuyển phát nhanh rồi, cô càng thấy mệt lòng.
“Được, con biết rồi, cứ vứt mớ quần áo đó đi! Ba, Con phải thu dọn lại đồ đạc để chuyển nhà, con cúp máy trước đây.”
Sau khi ngắt cuộc trò chuyện, cô ôm tay trước ngực. Phó Kinh Sênh bị bắt, Tưởng Viễn Chu lại thường tới Bảo Lệ Cư Thượng, hơn nữa giữa cô và Tưởng Viễn Chu còn có đứa con, lúc này Tưởng Đông Đình có thể không vội cho được sao?
E là đã lửa sém lông mày rồi, nói không chừng lại muốn gây ra chuyện gì đây.
Cô cười lạnh, nhấc chân về tới phòng giữ đi tới phòng cất quần áo.
Xem ra, với Tưởng Đông Đình, ông ta vĩnh viễn không thể nào chấp nhận cô.
—
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, Tưởng Viễn Chu đi thẳng tới Bảo Lệ Cư Thượng. Lão Bạch ở trên lầu, Tưởng Viễn Chu đi thẳng lên lầu.
Lúc vào phòng ngủ, anh cũng không gõ cửa. Tưởng Viễn Chu đi vào được mấy bước liền nghe trong phòng cất quần áo có tiếng sột soạt, anh đi tới cửa, đứng dựa bên cửa mà nhìn vào trong.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, xếp quần áo của Lâm Lâm xong lại đặt vào trong rương. Tầm mắt cô hơi ngẩng lên, khóe mắt trông thấy một đôi chân thon dài.
“Một mình em thu dọn, muốn làm tới khi nào?”
“Tôi không thích người khác giúp tôi, mấy cô ấy sẽ làm rối tung đồ đạc của tôi.”
“Ngày mai nơi này đã không thể ở nữa rồi.”
Động tác trong tay cô nhanh hơn chút.
“Đêm nay tôi sẽ sắp xếp xong toàn bộ hành lý.”
Cô đứng lên, đi tới tủ quần áo. Cô chỉ lấy những món mình hay mặc, còn của Phó Kinh Sênh đưa, cô không đụng tới. Tiền Phó Kinh Sênh có được không sạch sẽ, đến lúc đó cảnh sát khẳng định cũng sẽ thanh tra. Không phải của cô, cô cũng không cần mang đi.
“Chuyện của Phó Kinh Sênh ảnh hưởng lớn như vậy, đến lúc đó báo chí cũng sẽ tham dự vào, em mang con ở ngoài không an toàn…”
Cô đây nắp cái rương da lại, “Đúng rồi, có tin tức của Âm Âm không?”
“Có đầu mối, hẳn là đã bị nhà họ Mục mang đi.”
Cô sốt ruột đứng dậy.
“Vậy hiện tại đã tìm thấy rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa, có điều cảnh sát cũng sẽ gắng hết sức. Bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, tin rằng nhà họ Mục sẽ không làm khó em anh ta bao nhiêu.”
Nói xong những lời này, tầm mắt người đàn ông vẫn cứ đặt trên người cô.
“Dù gì cô ta cũng là em gái Phó Kinh Sênh.”
“Tôi biết anh định nói cái gì, nhưng chuyện Phó Kinh Sênh làm, Âm Âm không hề biết. Không thể bởi vì con bé là em anh ta là tôi tức khắc có thể phủi sạch con bé.”
“Nếu vậy em về với anh, sau này mặc kệ nguy hiểm gì cũng đều có anh ở đây. Anh chống đỡ giúp em, không ai còn dám thương tổn bọn em.”
“Anh… Anh cũng sẽ đem hết sức lực giúp tôi tìm Âm Âm về sao?”
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Tưởng Viễn Chu khẽ nuốt nước bọt: “Sẽ.”
Hứa Tình Thâm thu hồi ánh mắt, không nhìn thẳng vào anh: “Tôi, tôi muốn thu dọn một chút, tôi sợ thời gian không kịp.”
“Tốt lắm, anh xuống dười lầu, có việc gì cần cứ gọi.”
Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài, vừa xuống liền thấy thấy lão Bạch đang tiện tay lật giở một quyển tạp chí.
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chỗ đối diện Lão Bạch. Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Lâm Lâm đang ngồi chơi ở đó. Người đàn ông vắt một chân lên, hỏi: “Đang xem gì đó?”
“Tạp chí kinh tế và tài chính.”
“Anh lại có hứng thú với loại tạp chí này?”
“Tùy tiện xem thôi. Phải rồi, Tưởng phu nhân không cần hỗ trợ gì sao?”
Tưởng Viễn Chu lắc đầu: “Tôi lại mong cô ấy sửa soạn nhanh một chút.”
“Tưởng tiên sinh gấp gáp vậy?”
Người đàn ông cười cười: “Tôi muốn nhanh chóng đón cô ấy về nhà.”
“Cô ấy đồng ý rồi sao?”
Tưởng Viễn Chu cũng không rõ ràng vừa rồi Hứa Tình Thâm như vậy rốt cuộc là đã đồng ý hay còn đang do dự.
“Cô ấy không còn chỗ nào khác để đi.”
Bảo mẫu đang chơi đùa cùng Lâm Lâm, mắt thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi đó, bà liền đứng dậy đi qua rót cho Tưởng Viễn Chu một chén trà.
Người đàn ông liếc mắt nhìn, dù sao cũng là người làm do Phó Kinh Sênh thuê, anh luôn cảm thấy không được tự nhiên, cũng không muốn uống chén trà này. Ngón tay anh gõ nhẹ trên bàn trà vài cái, chỉ mong Hứa Tình Thâm nhanh lên một chút.
Lâm Lâm ngồi một mình buồn chán không muốn chơi nữa. Bé con cầm lấy một quyển truyện cổ tích, sau đó đứng dậy cầm theo quyển truyện đi tới chỗ Tưởng Viễn Chu.
Lâm Lâm cố gắng nhét quyển truyện lên đùi anh. Tưởng Viễn Chu nhìn xuống: “Con còn muốn nghe tiếp sao?”
Bé con đứng dựa hẳn vào chân anh, miệng ê a nói vài câu, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
Tưởng Viễn Chu vừa mở trang đầu tiên của quyển truyện ra thì điện thoại di động trong túi liền vang lên. Anh lấy ra xem, là Hứa Tình Thâm gọi.
“A lô?”
“Lâm Lâm ở dưới lầu có ngoan không hay là đang ngủ rồi?”
“Con bé rất biết điều, hình như không có vẻ buồn ngủ.”
“Ừ, tốt rồi.” Hứa Tình Thâm không muốn chạy xuống lầu ngay lúc này nên mới nghĩ đến cách gọi điện thoại trực tiếp cho Tưởng Viễn Chu. “Tôi cúp máy đây.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu vừa định ngắt máy, liền thấy Lâm Lâm đã đi tới trước bàn trà. Bàn tay nhỏ bé vươn ra muốn nắm lấy chén trà kia. Sắc mặt anh liền trở nên khẩn trương: “Cẩn thận!”
Ở đầu điện thoại bên kia, Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng anh hốt hoảng liền cảm thấy lo lắng. Tưởng Viễn Chu đã kịp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ kia.
“Nước này nóng, không thể đụng vào.”
Anh cho rằng cuộc nói chuyện điện thoại đã ngắt, không ngờ Hứa Tình Thâm đã nghe thấy hết mọi chuyện ở đây.
Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại di động sang một bên, sau đó đẩy chèn trà kia ra xa. Anh ôm Lâm Lâm lên, để bé con ngồi trên ghế sô pha. Lần này cả thân thể nhỏ bé lại được dịp tựa hẳn lên người anh.
Hứa Tình Thâm cũng nghĩ không có việc gì rồi, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng của Lão Bạch hỏi: “Tưởng tiên sinh, bên Phó Lưu Âm làm sao bây giờ?”
Cô không khỏi dựng hai lỗ tai lên nghe.
Tưởng Viễn Chu dừng một chút, nhưng khẩu khí có vẻ rất kiên định: “Cảnh sát sẽ cứu cô ta.”
“Chúng ta bên này vẫn án binh bất động sao?”
Tim Hứa Tình Thâm đập thình thịch, cái gì gọi là án binh bất động?
“Đã tra ra được cô ta đang ở đâu chưa?”
“Đã tra ra, là bị Mục Kính Sâm mang đến một trụ sở huấn luyện.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trở nên nghiêm túc. Lão Bạch cẩn thận liếc nhìn anh: “Tưởng tiên sinh…”
“Tôi không thể cứu cô ta.” Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nói, nhìn vào mắt Lão Bạch.
“Cái chết của dì nhỏ là do một tay anh trai cô ta bày ra. Bây giờ đối với Phó Kinh Sênh mà nói vẫn còn là quá nhẹ nhàng rồi. Dựa vào cái gì mà muốn tôi đắc tội với nhà họ Mục vì em gái của hắn ta?”
Lão Bạch nghe thế, gật đầu: “Vâng.”
Trong chuyện này đã có không ít người vô tội bị kéo vào, đâu chỉ có một mình Phó Lưu Âm?
Người vô tội nhất còn không phải chính là Tưởng Tùy Vân sao? Thậm chí cả lúc bà ra đi, Tưởng Viễn Chu cũng không có ở bên cạnh.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, Tưởng Viễn Chu lại hận đến run người.
“Cảnh sát sẽ cứu cô ta, đó là chức trách của bọn họ. Tôi sẽ không ngăn cản. Dù sao Phó Lưu Âm cũng vô tội, tội duy nhất của cô ta chính là vì bản thân lại là em gái của Phó Kinh Sênh. Tình Thâm lại muốn tôi cứu cô ta…”
Tưởng Viễn Chu dừng lại một chút rồi lắc đầu: “Tôi làm không được.”
Hứa Tình Thâm cảm thấy cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu. Tưởng Viễn Chu không có cùng suy nghĩ với cô. Dù sao cô cũng từng sống cùng Phó Lưu Âm một khoảng thời gia, cô biết rất rõ con người của cô gái này.
Hứa Tình Thâm ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng của Lão Bạch lại truyền tới: “Thật ra tôi đã sớm tra ra tung tích của Phó Lưu Âm, nhưng ngài cũng đã nói bất cứ chuyện gì của cô ta cũng không cần thông bó lại với ngài. Vì thế chúng tôi chỉ tập trung vấn đề chính.”
“Phải, nếu như tôi động tay vào thì ngày hôm nay Phó Kinh Sênh cũng sẽ không nhận tội. Hắn làm sao hại chết dì nhỏ, nếu không nhờ vậy tôi cũng vĩnh viễn không biết được.”
“Đúng vậy.” Lão Bạch cũng cảm thấy may mắn.
“May mà ngài không nghe lời Tưởng phu nhân. Tưởng tiên sinh cũng không hề ra tay làm việc xấu, cũng chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi.”
Đúng vậy, chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi, cái gì cũng không cần làm. Chuyện mà Tưởng tiên sinh muốn đã có người khác ra tay.
Anh chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, ngồi đợi kết quả.
Tưởng Viễn Chu nhớ đến lúc Hứa Tình Thâm bảo anh cứu Phó Lưu Âm, ánh mắt cô rất khẩn thiết.
“Cô ấy đã quên dì nhỏ là người thân nhất của tôi. Nếu như không phải vì Tình Thâm, từ nay về sau tôi cũng không cho cô ta một ngày được sống yên ổn.”
Lão Bạch hơi cong khóe miệng lên: “Cho nên mới nói ngài luôn có ngoại lệ đối với cô ấy.”
Bàn tay to lớn của Tưởng Viễn Chu đặt lên quyển truyện cổ tích kia. Lâm Lâm đập tay lên chân anh, có ý thúc giục.
“Bây giờ Phó Kinh Sênh đã nhận tội, Tưởng phu nhân cũng đã đồng ý trở về. Mặc kệ thế nào, Tưởng tiên sinh, đối với ngài mà nói, tất cả đều là chuyện tốt.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, nét mặt không giấu được vẻ vui mừng.
Hứa Tình Thâm lặng lẽ cúp điện thoại. Cô ngồi xổm như thế rất lâu. Khi muốn đứng dậy thì hai chân đã tê rần cả lên. Thật vất vả cô mới chống tay lên tường rồi mới từ từ đứng dậy.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn Lão Bạch: “Ngày mai, chờ sau khi đón Tình Thâm về nhà rồi, tôi muốn đến viếng mộ của dì nhỏ. Cậu sắp xếp đi.”
“Vâng.”
—
Sân huấn luyện.
Phó Lưu Âm đi theo phía sau Mục Kính Sâm. Trên vai gười đàn ông khoác một chiếc áo khoác kiểu quân nhân, trông rất oai vệ. Phó Lưu Âm ngoái đầu nhìn lại dưới đài, thấy không ít người cả nam lẫn nữ đã bắt đầu tập luyện.
“Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy?”
“Đoán thử xem.”
Phó Lưu Âm mấp máy môi: “Bất kể là chỗ nào thì cũng tốt hơn bệnh viện SJ.”
Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm phía dưới, ánh mắt anh ta rất chuyên chú. Phó Lưu Âm đứng ở bên cạnh. Người đàn ông bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh trai của cô đã nhận tội rồi.”
“Cái gì?”
“Cảnh sát tìm thấy không ít tài liệu có giá trị.”
Phó Lưu Âm nghe thế, nhấc chân lên muốn đi, Mục Kính Sâm đưa tay kéo lại.
“Đứng lại!”
Cô lảo đảo lùi về phía sau vài bước, định quay đầu đi. Người đàn ông lại tiến lên vài bước, níu cánh tay cô lại: “Đứng lại.”
Phó Lưu Âm siết chặt hai tay. Mục Kính Sâm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Sao cô làm như gặp hổ vậy?”
“Tôi muốn gặp anh tôi!”
“Cô không sợ bây giờ ra ngoài anh tôi sẽ gặp được cô sao?”
Phó Lưu Âm dùng sức muốn rút tay về: “Anh tôi cũng đã nhận tội rồi, đang bị nhốt trong nhà giam, tôi với hắn không thù không oán, hắn dựa vào cái gì mà không chịu buông tha cho tôi?”
“Cô nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy sao?”
“Nếu không thì thế nào nữa?”
Trong lúc hai người đang cãi nhau thì có một trận tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.
“Thiếu tá Mục, Mục tiên sinh tới!”
Mục Kính Sâm buông tay ra, nhíu chặt lông mày lại nhìn Phó Lưu Âm: “Nghe thấy không?”
Phó Lưu Âm xoa xoa hai tay mình. Mục Kính Sâm bước nhanh xuống phía dưới. Cô theo sát anh ta. Đi ngang qua sân huấn luyện, Mục Kính Sâm càng sải bước nhanh hơn, hoàn toàn bỏ lại Phó Lưu Âm ở phái sau.
Anh đi tới cánh cổng sắt trước mặt, ra hiệu bảo người mở cửa ra.
Phó Lưu Âm vội trốn sau cánh cổng. Cổng vừa mở được phân nửa, Mục Kính Sâm đã thấy xe của Mục Thành Quân.
Người đàn ông đang đứng dựa vào thân xe, bên cạnh còn có hai người bảo vệ.
“Lão Nhị.”
Mục Kính Sâm nhíu mày hỏi: “Có việc gì?”
“Em đưa em gái của Phó Kinh Sênh đến đây?”
“Phải.”
“Rất tốt.” Sắc mặt Mục Thành Quân không hề thay đổi, nhìn chằm chằm vào bên trong sân huấn luyện.
Mặc dù Phó Lưu Âm đã núp vào trong nhưng lại bị Mục Thành Quân trông thấy mũi chân của cô.
“Lão Nhị, có phải nên trả vật về cho cố chủ không?”
“Lời này của anh, em nghe không hiểu. Cái gì gọi là trả vật về cho cố chủ?”
“Người là do anh bắt về, em không nên trả cô ta lại cho anh sao?”
“Anh nói nghe lạ nhỉ. Cô ta có chân có tay, muốn đi đâu thì đi chứ. Ai bảo anh không quản nổi?”
Mục Thành Quân nhìn về phía hai người bảo vệ kia: “Đều là do hai người để cô ta trốn thoát, phế vật!”
Mục Kính Sâm quét mắt về phía đối phương: “Bọn họ vốn cũng không phải là đối thủ của em, anh cần gì phải làm khó họ.”
“Mau vào trong lôi người ra đây cho tôi.”
Hai gã đó không chút do dự, hướng về phía cánh cổng mà xông lên. Mục Kính Sâm lạnh mặt nhìn theo. Phó Lưu Âm len lén thò đầu ra nhìn, thấy người đàn ông đã kéo chiếc áo khoác xuống. Vạt áo màu xanh biếc phấp phới trong không trung theo một vòng tròn, sau đó chính xác rơi xuống phủ lên đầu của hai gã kia.
Phó Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm tiến lên, nhấc chân đá thẳng vào trước ngực từng người một. Tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng bên tai. Sắc mặt của Mục Thành Quân liền trở nên khó coi đến cực điểm.
“Lão Nhị!”
“Phó Kinh Sênh đã nhận tội rồi, em gái của hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa.”
“Em nói nghe nhẹ nhàng quá. Vậy cô ta khiến anh bị thương thì tính thế nào?”
Mục Kính Sâm nghe vậy sắc mặt liền chuyển lạnh: “Nếu không phải anh có ý đồ xấu, cô ta có thể làm anh bị thương chỗ đó hay sao? Chuyện này chị dâu có biết không?”
“Em nhất định không chịu thả người có phải không?”
Mục Kính Sâm lui về phía sau vài bước: “Cô ta đã vào đây, em không có ý định để cô ta đi ra ngoài.”
Mục Thành Quân nhìn về phía sân huấn luyện trước mặt. Đây là địa bàn của Mục Kính Sâm, mặc dù chỉ là một cánh cổng sắt, nhưng lại được phòng bị rất kiên cố.
“Được, vậy em tốt nhất vĩnh viễn giấu cô ta ở bên trong đi, đừng để cô ta bước ra ngoài nửa bước.”
Mục Kính Sâm xoay người bước nhanh vào trong. Khi đi ngang qua cổng, anh vươn tay ra chụp lấy bả vai Phó Lưu Âm kéo qua, sau đó giang hai tay ra ôm lấy cả người cô.
“Đi.”
Phó Lưu Âm đi theo không kịp bức chân của anh. Cô lảo đảo đi theo, nhiều lần thiếu chút nữa thì vấp ngã.
Mục Thành Quân nhìn theo bóng lưng người ngày càng khuất dần khỏi tầm mắt. Hắn cười lạnh một tiếng rồi ngồi trở lại vào bên trong xe.
—
Hôm sau.
Khi trời còn chưa sáng hẳn, Hứa Tình Thâm đã ôm Lâm Lâm xuống lầu, trên lưng đeo túi của mình.
Bên ngoài Bảo Lệ Cư Thượng truyền đến tiếng nói chuyện. Hứa Tình Thâm bước nhanh ra ngoài, một người bảo vệ liền tiến lên ngăn lại.
Hứa Tình Thâm đi tới cửa: “Là tôi gọi xe, cho tài xế vào đi.”
“Tưởng phu nhân muốn đi đâu?”
Hứa Tình Thâm quay sang nói với tài xế : “Hành lý đều ở bên trong, giúp tôi mang đây. Cảm ơn.”
“Tưởng phu nhân muốn đi đâu vậy?”
Hứa Tình Thâm biết bọn họ sẽ không dễ dàng gì để cô đi. Hai tay cô ôm chặt đưa nhỏ trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thường.
“Trở về Cửu Long Thương.”
“Chúng tôi sắp xếp xe cho cô.”
“Không cần.” Hứa Tình Thâm nói.
“Tôi muốn tự về, cho Tưởng Viễn Chu một sự ngạc nhiên vui mừng.”