Điều nhà họ Lăng muốn đơn giản cũng chính là những lời này, vậy thì mọi người không cần thiết phải cứng với nhau nữa. Có điều, nhà họ Mục không rõ câu trả lời của nhà họ Lăng thế nào? Mục Kính Sâm không nói, là vì không muốn quản; bà Mục không nói, chỉ sợ là vì không xác định được giờ này khắc này trong lòng Mục Thành Quân đang nghĩ thế nào.
Giờ thì ổn rồi, những lời này đã được Phó Lưu Âm hoàn toàn làm rõ.
Ông Lăng nghe thế, không khỏi nhìn về phía Mục Thành Quân, cả Lăng Thời Ngâm trên giường bệnh cũng ngừng tiếng khóc.
Bà Mục đặt tay xuống trên cánh tay Mục Thành Quân.
“Thành Quân.”
Tầm mắt Mục Thành Quân quặc trụ Phó Lưu Âm không buông, khóe miệng nhàn nhạt hướng lên trên, phác hoạ ra một đường hơi cong.
“Con với Thời Ngâm là vợ chồng, con chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ cô ấy chỉ bởi vì cô ấy tàn tật. Yên tâm, cô ấy vĩnh viễn là vợ của con.”
Bà Lăng nghe vậy, thần sắc rõ ràng buông lỏng hơn. Ông Lăng hai tay ôm đầu, cho dù có những lời này của Mục Thành Quân, ông ta lại chẳng dậy nổi chút cao hứng nào.
Lăng Thời Ngâm nằm liệt, điều này có nghĩa nhà họ Lăng từ đây cũng đã xong rồi.
Ông ta đau lòng cho con gái nhưng lại không thể đưa Lăng Thời Ngâm về nhà, mà tưởng tượng vận mệnh của Lăng Thời Ngâm từ nay về sau, trái tim ông Lăng càng như bị dao cắt.
—
Lúc Hứa Tình Thâm đi vào văn phòng, Tưởng Viễn Chu đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nghe được tiếng mở cửa, anh theo phản xạ quay đầu lại, vội dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại.
Hứa Tình Thâm phất phất tay.
“Mùi thuốc nặng quá!”
Cửa sổ đang mở, người đàn ông đem gạt tàn thuốc để qua một bên, Hứa Tình Thâm đi đến trước mặt anh.
“Em nghe nói bệnh viện đã xảy ra chuyện?”
“Không được tính là bệnh viện xảy ra chuyện.” Tưởng Viễn Chu thò tay vớt cô vào trong lòng ngực. “Có kẻ đi vào phòng bệnh của Lăng Thời Ngâm.”
“Nhà họ Lăng với nhà họ Mục hẳn sẽ đâu chịu để yên chứ?”
Tưởng Viễn Chu mang vẻ mặt ung dung.
“Anh là mở bệnh viện, anh không phải mở công ty vệ sĩ, có kẻ muốn hại Lăng Thời Ngâm cho nên mới lẻn vào phòng bệnh của cô ta. Bệnh viện là nơi cứu sống chăm sóc người bị thương, chẳng lẽ bọn họ muốn trách anh không phái mấy người tới bảo vệ cô ta hay sao?”
Lời tuy là nói như thế này, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn không yên tâm như cũ, nói: “Nếu bọn họ nhất định muốn truy cứu thì sao?”
“Vậy cùng lắm bồi thường chút tiền là được.” Tưởng Viễn Chu đã quen nhìn một chút sự tình, nói chuyện tự nhiên cũng thờ ơ lạnh nhạt.
“Nếu một hai muốn nói bệnh viện phải có trách nhiệm, vậy nhất định cứ bồi thường là xong việc.”
Hứa Tình Thâm hai tay nắm bàn tay Tưởng Viễn Chu.
“Đúng rồi, hôm nay sao không thấy Lão Bạch?”
“Em còn trông chờ Lão Bạch hôm nay thức dậy được sao?”
“Có ý gì đây?” Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh.
“Anh đoán chừng ngày mai cậu ta cũng chưa chắc sẽ xuất hiện ấy chứ.”
Hứa Tình Thâm buồn cười: “Đừng lấy anh ấy ra nói giỡn.”
“Ai lấy cậu ta ra đùa?”
“Những lời này của anh, một lát nữa gặp Lão Bạch, em sẽ nói nguyên văn cho anh ấy.”
Tưởng Viễn Chu gối cằm lên vai Hứa Tình Thâm, anh cười nói: “Không sao, có điều hôm nay, em thật sự không gặp được cậu ta đâu.”
“Vậy anh gọi anh ấy tới đây.”
“Lão Bạch vất vả lắm mới “phá” được một lần, anh sao nhẫn tâm đi làm hỏng chuyện tốt của cậu ta? Cậu ta đã nén nhịn mấy chục năm rồi, anh đoán cho cậu ta ba ngày ba đêm cũng chưa đủ.”
Hứa Tình Thâm đánh nhẹ vào mu bàn tay Tưởng Viễn Chu.
“Trình độ hiểu biết của anh đối với Lão Bạch có phải cũng quá sâu rồi không?”
“Cậu ta theo anh hàng ngày, anh có thể không biết sao?”
“Em mới không tin đấy!”
“En không tin Lão Bạch thuần khiết, hay là không tin mốc thời gian anh nói?”
Hứa Tình Thâm nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô kéo tay Tưởng Viễn Chu ra, xoay người dựa hướng vách tường phía sau, hai tay ôm trước ngực.
“Em thấy hai cái đều không tin.”
“Không phải em với Tống Giai Giai khá thân sao? Em bảo Tống Giai Giai tới trước mặt Tô Đề Lạp thăm dò thử ý tứ là biết liền.”
Hứa Tình Thâm vung bàn tay lên, đẩy nhẹ vào trước ngực người đàn ông.
“Dừng ngay đề tài như vậy, quá nhạy cảm!”
Nếu Lão Bạch biết bọn họ bàn luận sau lưng mình như vậy, không thổ huyết là không thể.
“Nhạy cảm cái gì?” Tưởng Viễn Chu tiến lên một bước, hai tay chống hai bên người Hứa Tình Thâm. “Chờ cậu ta tới đây, anh nhất định sẽ đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu ta. Anh cũng nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ cho Lão Bạch phong bao lì xì, chúc mừng chúc mừng cậu ta.”
“Đừng...” Hứa Tình Thâm cũng phục Tưởng Viễn Chu như vậy luôn. “Nếu anh cho Lão Bạch phong bao lì xì sẽ làm anh ấy xấu hổ tới đâu đó!”
Chúc mừng cái gì? Thật sự chúc mừng anh ấy đã “phá thân” sao?
“Xấu hổ sao?” Tưởng Viễn Chu hỏi lại.
“Đương nhiên.”
Người đàn ông lắc lắc đầu, nói: “Anh không xấu hổ.”
Hứa Tình Thâm cười rũ đầu xuống, Tưởng Viễn Chu đưa hai tay đỡ lấy bả vai cô.
“Này, em đánh cuộc thua còn nợ anh...”
Người đàn ông tiến tới gần, thổi khẽ bên tai cô.
“Khi nào thực hiện à?”
Nơi cổ Hứa Tình Thâm nhột kinh khủng, cô nhún vai: “Bây giờ là buổi tối sao?”
“Ai nói nhất thiết phải buổi tối mới được?” Tưởng Viễn Chu nâng cánh tay lên, chỉ về phía cách đó không xa.
Hứa Tình Thâm ấn cánh tay anh lại.
“Đừng có không đứng đắn như vậy, chúng ta nói chuyện của Lăng Thời Ngâm.”
“Mất hứng! Nói cô ta làm gì?” Tưởng Viễn Chu đối diện tầm mắt cô. “Lăng Thời Ngâm bị đánh, chuyện này hoặc có quan hệ với Mục Thành Quân, hoặc chính là có quan hệ với tình nhân của hắn.”
Sau khi nhắc nhở anh như thế, Hứa Tình Thâm đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô thẳng người dậy, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Người phụ nữ quan hệ không đơn giản với Mục Thành Quân kia hiện tại còn nằm ở bệnh viện Tinh Cảng, Lăng Thời Ngâm không đời nào chịu ngậm bồ hòn lần này.”
“Quản bọn họ làm gì?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh. “Người phụ nữ quan hệ không đơn giản gì? Tình nhân thì chính là tình nhân, Lăng Thời Ngâm và người phụ nữ kia hiện tại cắn xé lẫn nhau, cũng chẳng ai là người tốt.”
“Tuy là nói như thế, nhưng loại chuyện này quyết không thể lại xảy ra ở bệnh viện Tinh Cảng.”
—
Buổi chiều, Mục Thành Quân dẫn người nhà xuống lầu ăn cơm, ông Lăng bà Lăng không chịu đi, nói là muốn ở với con gái.
Sau khi mấy người rời khỏi đó, bà Lăng đi tới cửa, kéo cửa phòng ra, xác định người nhà họ Mục đã đi xa rồi, lúc này mới trở lại trước giường bệnh.
Bà ta ôm Lăng Thời Ngâm, không khỏi gào khóc một trận. Lăng Thời Ngâm trong mắt chứa hận, biết mình với hiện tại mà nói, có nhiều nước mắt cũng vô ích.
“Ba, mẹ, con đàn bà hại con kia cũng nằm trong bệnh viện Tinh Cảng. Ba, ra chuyện như vậy, Thành Quân sẽ không đời nào quản, ba nhất định phải thay con làm chủ đó!”
“Con nói cho ba, đứa hại con rốt cuộc là ai?”
Lăng Thời Ngâm trên mặt treo đầy nước mắt, vẫn chưa đưa tay chùi.
“Thành Quân ở ngoài có phụ nữ khác, là con tìm người đi đâm vào con ả, bây giờ nó hại con thành bộ dáng này, con không đời nào cho nó được yên ổn!”
“Chuyện gì ba cũng không để bụng, nếu nó hại con thành như vậy, ba đương nhiên cũng muốn cho nó nếm thử đau khổ như của con!”
Bà Lăng hiện tại nghe không vào thứ gì, đối với bà ta mà nói, dù có giết người phụ nữ kia cũng chẳng đổi về được sự khỏe mạnh của con gái.
“Thời Ngâm à, mẹ nghĩ, hay con vẫn nên theo mẹ về nhà đi, mẹ thật sự không yên tâm giao con vào tay nhà họ Mục.”
“Mẹ, con cứ như vậy mà về, rồi bị người ta cười nhạo cả đời sao?”
Bà Lăng lắc lắc đầu: “Không ai cười con đâu.”
“Nhưng con đã không đứng dậy được nữa rồi, con không cam lòng!”
Vành mắt bà Lăng đỏ bừng, ngồi bên cạnh không ngừng nức nở. Lăng Thời Ngâm quay mặt qua một bên.
“Ba, trước khi con đàn bà kia xuất viện, ba nhất định phải thay con hoàn thành chuyện này.”
“Được.”
—
Đối diện bệnh viện Tinh Cảng liền có chỗ ăn cơm, Mục Thành Quân đi thẳng về phía trước, bà Mục đi nhanh theo, Mục Kính Sâm tới bên đường cái, không có ý muốn qua đó.
“Mẹ, con với Âm Âm về nhà trước.”
Bà Mục dừng chân lại.
“Ăn cơm rồi về, lăn lộn đến giờ, các con cũng đói bụng rồi.”
“Không cần đâu ạ.”
Mục Thành Quân quay người lại, đi mấy bước tới.
“Cùng đi ăn bữa cơm đi, anh có chút việc muốn nói với mấy đứa.”
“Nói gì?” Mục Kính Sâm trực tiếp hỏi.
“Kính Sâm, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu là em trai ruột của anh, đối tượng anh có thể bàn bạc hình như cũng chỉ có cậu.”
Bà Mục gật đầu: “Kính Sâm, ăn bữa cơm thôi mà, đi thôi!”
Mục Kính Sâm giữ chặt tay Phó Lưu Âm, cười lạnh, nói với Mục Thành Quân: “Trong nhà vốn dĩ không nên xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Mục Thành Quân không nói gì. Bà Mục nhìn nhìn hai người, giơ tay về phía Phó Lưu Âm.
Cô không thể không đi theo. Đi vào chỗ ăn cơm, mấy người ngồi xuống. Mục Kính Sâm gọi đại vài món. Mục Thành Quân móc ra hộp thuốc, tầm mắt rơi xuống trên người Phó Lưu Âm.
“Âm Âm, hôm nay em là giúp tôi hay hại tôi vậy?”
Phó Lưu Âm mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Mục Thành Quân.
“Anh cả, em đương nhiên là giúp anh.”
“Giúp tôi?” Mục Thành Quân ngoài cười nhưng trong không cười mà cong môi. “Em nói thử, em đã giúp tôi thế nào?”
“Nếu anh không hạ giọng, nhà họ Lăng sao có thể dễ dàng bỏ qua?”
“Ý của em là nhà họ Lăng hoàn toàn có thể buộc tôi đi vào khuôn khổ phải không?”
Mục Kính Sâm bắt chéo chân dài, ngồi cạnh nghe, có điều không nói một lời. Phó Lưu Âm không rơi vào kế của Mục Thành Quân.
“Anh cả, vậy anh nói, anh sẽ vì chị dâu bị liệt mà ly hôn chị ấy sao? Không thể nào. Chung quy anh mới vào công ty nhà họ Lăng, hiện tại chị dâu xảy ra chuyện, nếu anh đạp chị ấy ra như vậy, bên ngoài khẳng định sẽ có đồn đại này nọ, nói anh lúc ấy kết hôn là nhắm vào công ty nhà họ. Em không muốn thấy bộ dáng hùng hổ doạ người của nhà họ Lăng...”
“Đúng vậy!” Bà Mục tiếp lời. “Hôm nay quả thật nhờ Âm Âm, con bé biết nhà họ Lăng muốn những lời nào, nên xem như đã thay chúng ta giải vây.”
Khóe mắt Mục Thành Quân đảo qua Mục Kính Sâm phía đối diện, khóe môi hắn lại cong lên: “Phải, nhờ Âm Âm. Em giúp tôi bận này, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này nhất định tìm dịp trả lại em.”
“Không cần.” Mục Kính Sâm đã trầm mặc rất lâu bỗng nhiên mở miệng. “Người một nhà không cần nói hai lời, không cần khách khí.”
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, bà Mục không ăn uống gì.
“Chờ tình trạng của Thời Ngâm ổn định chút rồi nên đưa con bé về nhà đi.”
“Được.” Mục Thành Quân đáp ứng.
Phó Lưu Âm ngẩng mặt, lơ đãng chạm phải tầm mắt Mục Thành Quân. Trong mắt hắn lộ ra một dạng tia sáng âm u độc ác, Phó Lưu Âm có chút hối hận vì vừa rồi ở trong phòng bệnh đã nói xen vào quá nhiều. Đầu óc cô bay nhanh vận chuyển, muốn bán cho Mục Thành Quân một chuyện tốt, để hắn sau này không chăm chăm vào mình.
“Anh cả, bệnh viện Tinh Cảng hôm qua tiếp nhận điều trị một phụ nữ bị tai nạn xe, tính mạng đã được chị dâu em cứu về.” Phó Lưu Âm nói đến đây lại bổ sung thêm một câu. “Tưởng phu nhân.”
“Sau đó thì sao?” Mục Thành Quân hỏi.
“Em nghe chị dâu em nói, người phụ nữ kia có quan hệ không bình thường với anh.”
Mục Thành Quân ngón tay cầm thuốc, miệng không thèm đếm xỉa phun ra một vòng khói.
“Tiếp tục nói.”
Mục Kính Sâm không ngăn cản, anh biết Phó Lưu Âm có chừng mực, cũng thông minh, không có khả năng sẽ đào hố tự chôn mình.
“Chị dâu ra chuyện như vậy, bọn em dĩ nhiên đều tin anh, nhưng hiện tại tâm lý của chị dâu chỉ sợ là đang rất cực đoan, chị ấy hẳn cũng biết người phụ nữ kia đang ở bệnh viện Tinh Cảng, anh xem...”
Bà Mục tay vừa cầm đôi đũa lại thả xuống lại.
“Lão Đại, lá gan con cũng quá lớn!”
Mục Thành Quân phủi tàn thuốc.
“Cũng chẳng phải con đưa cô ta tới Tinh Cảng.”
“Anh cả, dựa vào lý giải của em về chị dâu, em sợ chị ấy sẽ gây bất lợi cho người phụ nữ kia.”
Mục Thành Quân hung hăng rít điếu thuốc, lúc này mới đem tầm mắt rơi xuống trên khuôn mặt Phó Lưu Âm.
“Ý của em là, tôi hẳn phải cho người bảo vệ cô ta?”
“Cứ làm hại nhau như vậy, sớm hay muộn sẽ có chuyện giấy không thể gói được lửa, em là sợ những việc này sẽ bất lợi cho anh.”
“Phải.” Bà Mục có chút ngồi không yên. “Lỡ người nhà họ Lăng muốn ăn miếng trả miếng thì sao?”
Mục Thành Quân thở nhẹ ra vòng khói, cười cười, một bộ dạng không cho đó là phải.
“Mẹ, dù nhà họ Lăng có thật sự muốn ăn miếng trả miếng, cũng sẽ không tìm tới con, mẹ lo lắng cái gì?”
“Anh cả, thế người phụ nữ kia thì sao?”
Phó Lưu Âm vốn muốn nhắc nhở Mục Thành Quân một câu, tốt xấu để hắn nhớ kỹ ân tình này, không ngờ Mục Thành Quân lại có thái độ như vậy.
“Người phụ nữ kia?” Cánh tay Mục Thành Quân rơi xuống trên bàn cơm, một tay chống sườn mặt, trong con ngươi lộ ra mấy phần ý vị không nói rõ được, như là đang đùa gì đó, rồi lại như đang nghiêm túc nói chuyện.
“Nói cho cùng, không phải vẫn là phụ nữ bên ngoài sao? Âm Âm, nếu ngày nào đó Kính Sâm ở ngoài cũng có tình huống giống như tôi, em sẽ đồng tình với người phụ nữ kia sao?”
Lần này Phó Lưu Âm đã hoàn toàn hoàn toàn thấy rõ sự vô sỉ của Mục Thành Quân, cô dựa nửa người trên ra sau, nói một cách chắc như đinh đóng cột: “Sẽ không.”
Mục Thành Quân lại muốn chọc cô.
“Sao em biết sẽ không? Nếu thực sự có chuyện như vậy, em sẽ làm thế nào?”
Phó Lưu Âm buột miệng thốt ra: “Tôi đem nó...”
Cô giơ bàn tay lên, làm động tác cắt bỏ. Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi, Mục Kính Sâm thấy thế liền giữ bàn tay Phó Lưu Âm lại.