“Còn có thể có lần sau?” Tưởng vậy, Phó Lưu Âm cũng liền hỏi ra như thế.
Mục Kính Sâm giơ tay nhéo nhéo cằm Phó Lưu Âm.
“Đương nhiên có thể, loại chuyện này làm người ta nghiện, càng làm càng muốn làm.”
“Hộp thuốc dưới nền nhà thật sự là của tôi sao?”
“Hộp thuốc của em sao lại rơi xuống đó được?”
Tầm mắt Phó Lưu Âm nhìn sang hướng cửa.
“Mẹ hẳn đã tin, nhưng mẹ không gây khó dễ gì tôi.”
“Mặc kệ tin hay không, chỉ dựa vào chuyện hộp thuốc kia là của Lăng Thời Ngâm, mẹ thật sự không thể làm khó dễ em. Mọi việc phải coi trọng chứng cứ.”
Phó Lưu Âm đẩy bàn tay anh ra, hai tay Mục Kính Sâm lại chống hai bên người cô, không cho cô có cơ hội bỏ đi ngay.
“Tôi thấy em hôm nay lén lút liền biết em động tâm tư không chính đáng gì đó. Vỏ hộp thuốc và thuốc bên trong tôi vứt dùm em rồi.”
“Vứt? Vứt đi đâu?”
“Thùng rác.”
Phó Lưu Âm vừa nghe, sắc mặt liền lo lắng.
“Không phải chứ? Nếu bị người ta lục, hoặc nhìn thấy…”
“Cứ gấp vậy làm gì?” Mục Kính Sâm cười khẽ. “Đến chỗ hôn lễ mới vứt, ai lại đi lục?”
Phó Lưu Âm nghe vậy, thần sắc buông lỏng, nghĩ lại cũng đúng, Mục Kính Sâm nếu đã có thể điềm nhiên lấy được hộp thuốc, lại còn có thể vứt lại ở nhà hay sao?
—
Lăng Thời Ngâm hốt hoảng trở lại phòng ngủ, đẩy cửa vào thấy Mục Thành Quân đang đứng trước giường, rõ ràng đã tắm xong. Nhìn thấy cô ta đi vào, hắn hơi ngẩng mắt lên.
“Đi khám bác sĩ à?”
“Không, không có, ổn rồi.”
Mục Thành Quân cầm lấy đồng hồ để trên tủ đầu giường xem giờ, cũng không hỏi tiếp cô ta bây giờ thế nào rồi, hay rốt cuộc đã ăn phải thứ gì hư.
Lăng Thời Ngâm làm chuyện mờ ám, trong lòng khó chịu cực kỳ, cô ta tiến lên hai bước nói: “Thành Quân, là Phó Lưu Âm bỏ thuốc em.”
Nghe thế, trái lại người đàn ông hứng thú nhướng mày.
“Sao em biết?”
“Em tìm được hộp thuốc Phiên Tả Diệp trong phòng cô ta.”
“Em vào phòng cô ta?”
Vành mắt Lăng Thời Ngâm ửng đỏ.
“Kỳ Kỳ lúc nãy như nổi điên vọt vào phòng ngủ bọn họ, em với mẹ đi vào tìm, em cũng là trong lúc vô tình mới nhìn thấy.”
“Cô ta vô duyên vô cớ bỏ thuốc em?”
“Nhất định là vì chuyện của anh trai em…”
Mục Thành Quân không thốt lên một tiếng. Lăng Thời Ngâm vừa rồi bị oan ức, giờ gặp thái độ Mục Thành Quân như vậy, cô ta thật sự khó chịu. Lăng Thời Ngâm tiến lên ôm lấy người đàn ông.
“Thành Quân, em cũng không dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào anh.”
Tay Mục Thành Quân rơi xuống trên vai người phụ nữ, ngón cái khẽ vuốt ve trên khuôn mặt.
“Anh cho em xem một thứ.”
“Thứ gì?”
Mục Thành Quân buông người phụ nữ trong lòng ra, xoay người lấy di động bên cạnh tới, hắn dùng vân tay mở khóa, tìm tìm trong điện thoại.
Hắn đưa đoạn video được quay cho Lăng Thời Ngâm, vẻ mặt cô ta hình như có do dự, sau đó cầm lấy xem.
Bên trong hiện lên một khuôn mặt, đó là Phó Lưu Âm, cô ấy đưa tay che mặt mình.
“Anh làm gì?”
“Anh tôi muốn biết em đang ở chỗ tôi bình thường. Yên tâm đi, tôi còn có thể làm hại em sao?”
Giọng nói này cũng chẳng xa lạ gì, là của Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm nửa tin nửa ngờ, buông tay xuống.
Trong đoạn video, khuôn mặt người phụ nữ hiện ra rõ ràng. Khuôn mặt Lăng Thời Ngâm lộ vẻ khó hiểu.
“Đây là cái gì?”
“Sau khi bị cảnh sát bắt đi, Phó Kinh Sênh vẫn luôn không chịu nhận tội, cảnh sát cũng tìm không ra chứng cứ phạm tội của hắn. Anh vẫn luôn nhớ tới chuyện của anh trai em, nên anh đã cho người trói Phó Lưu Âm lại…”
Cái miệng nhỏ của Lăng Thời Ngâm khẽ nhếch lên, Mục Thành Quân ngồi xuống mép giường.
“Sau lại trời xui đất khiến, người bị Lão Nhị đưa tới sân huấn luyện của nó. Vì để ép Phó Kinh Sênh nhận tội, anh đã bảo Lão Nhị quay video này. Sau khi Phó Kinh Sênh thấy em gái mình ở trong tay bọn anh thì không thể không cúi đầu, thừa nhận hành vi phạm tội của mình.”
“Thành Quân…” Lăng Thời Ngâm ngồi xuống cạnh người đàn ông. Hắn giơ tay ôm cô ta vào trong ngực.
“Mãi không nói cho em biết những chi tiết này là bởi vì nếu để em nhớ lại chuyện của anh mình, anh sợ em lại khổ sở. Nếu Phó Kinh Sênh đã chịu nhận tội, đó chính là công bằng tốt nhất cho anh trai em.”
Lăng Thời Ngâm hít mũi, tựa đầu vào bả vai người đàn ông. Đột nhiên cô ta chợt nghĩ tới điều gì, tay cầm vạt áo người đàn ông.
“Anh nói video này là Lão Nhị quay?”
“Phải.”
“Vậy nói cách khác… là cậu ta đã gián tiếp làm Phó Kinh Sênh nhận tội?”
“Có thể nói như vậy.”
Lăng Thời Ngâm ngồi dậy.
“Vậy chuyện này, Phó Lưu Âm biết không?”
“Cô ta đương nhiên không biết.” Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên hơi cong cong. “Cô ta đến giờ vẫn chưa biết. Nếu không phải vì cô ta, anh cô ta sẽ không nhận tội. Nếu cảnh sát mãi vẫn tìm không ra chứng cứ Phó Kinh Sênh phạm tội, e là cuối cùng cũng chỉ có thể thả hắn ra.”
Cánh môi chỗ khóe miệng Lăng Thời Ngâm hơi dâng lên.
“Hóa ra còn có chuyện như vầy, vận mệnh thật kỳ lạ, cũng thật khéo trêu ngươi.”
“Cho nên một đôi bọn họ đã bị định sẵn sẽ không thành. Lão Nhị cưới cô ta cũng chính để có thể mau chóng kế thừa tài sản.”
Ngón tay Mục Thành Quân rơi xuống chỗ khóe mắt cô ta, khẽ miết.
“Đoạn video này tạm thời để ở chỗ anh đã, hiện tại vẫn chưa phải lúc đem ra. Em chỉ cần nhớ rõ: con dâu nhà họ Mục chỉ có mình em; Phó Lưu Âm thì tính là gì, có đúng không nào?”
Tâm tình Lăng Thời Ngâm lập tức chuyển biến tốt đẹp lên, không khỏi gật gật đầu.
“Thành Quân, chuyện làm ăn sau này, em thay anh gánh vác một chút nhé?”
“Em làm được gì?”
“Em có thể từ từ học, em sẽ tới công ty của anh em trước, chung quy nếu toàn dựa vào một mình anh…”
Mục Thành Quân ngắt lời cô ta: “Quản lý công ty là việc của đàn ông, em ở nhà chỉ cần hưởng hết phúc là được. Muốn mua gì thì ra ngoài mua, muốn hẹn bạn ra ngoài chơi thì em cứ đi, thỉnh thoảng giúp mẹ xử lý chút chuyện trong nhà, vậy là đủ rồi.”
Lăng Thời Ngâm nghe xong trong lòng cảm động cực kỳ. Một người đàn ông, nếu không phải thật sự yêu chiều mình thì sao cho mình cuộc sống như vậy được? Đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, những gì trải qua khoảng hai mươi năm trước đều quá thuận lợi, trước giờ toàn muốn gì thì có đó, còn những chuyện không như ý cô ta đều bắt đầu từ khi gặp Hứa Tình Thâm.
Nhận được điện thoại nhà họ Lăng gọi tới, Lăng Thời Ngâm sốt ruột muốn ra ngoài. Lúc này đã là tối khuya, Mục Thành Quân tay giữ chặt cô ta lại.
“Sao vậy?”
“Trong nhà xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Em về nhà trước rồi nói với anh sau…”
Mục Thành Quân đứng lên theo.
“Em về như vậy anh không yên tâm. Đi, anh đi chung với em.”
Lúc đi vào nhà họ Lăng, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy căn phòng khách quen thuộc sáng đèn. Cô ta bước nhanh vào, nhìn ông Lăng và bà Lăng đang ngồi trên sô pha. Lăng Thời Ngâm tiến lên hai bước.
“Ba! Mẹ!”
Ông Lăng ngẩng đầu, thấy theo sau Lăng Thời Ngâm còn có Mục Thành Quân.
“Các con tới rồi!”
“Ba, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Thời Ngâm à, sau này con và Thành Quân phải sống thật tốt, biết không?”
Lăng Thời Ngâm mặt đầy nôn nóng, tay nắm cổ tay bà Lăng.
“Trong nhà đã như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì nữa ạ?”
“Cũng không có chuyện gì nhiều, sau này mẹ với ba con cũng coi như thanh tịnh, không bao giờ quản chuyện bên ngoài nữa.”
Mục Thành Quân tiến lên.
“Công ty của anh, tình hình kinh doanh đang tốt đẹp, chẳng lẽ những sản nghiệp khác của nhà họ Lăng đã bị chịu thiệt hại nặng rồi sao ạ?”
Đều đã tới tình hình này, ông Lăng cũng không thể không nói lời thật: “Gần đây trong nhà có rất nhiều chuyện. Ba đã có tuổi, tinh lực không đủ, lúc trước bên phía công ty thiết bị xảy ra chút chuyện, nhà họ Lăng đã phải bồi thường một khoản tiền lớn; hơn nữa bên Tưởng Viễn Chu không chịu buông tha…”
Sắc mặt Mục Thành Quân hơi ảm đạm đi, chờ ông Lăng nói tiếp.
“Thời Ngâm, Thành Quân, hiện tại những gì nhà họ Lăng còn cũng chỉ còn công ty trước kia của Lăng Thận, và căn biệt thự này.”
“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm cảm thấy khó tin được. “Tại sao lại như vậy chứ? Dù kinh doanh có không tốt, nhà họ Lăng cũng không đến mức suy bại ra như vậy chứ…”
Mục Thành Quân đứng bên cạnh, sắc mặt tối lạnh.
Ông Lăng lắc đầu: “Rất nhiều việc nói con cũng không hiểu. Con thấy bên nhà họ Tưởng yên yên lặng lặng, chứ trên thực tế những ngày này tới giờ, Tưởng Viễn Chu vẫn suy nghĩ hết cách để nuốt toàn bộ nhà họ Lăng chúng ta.”
“Ba, vậy sao ba không nói sớm chứ?”
Lăng Thời Ngâm nhìn xung quanh bốn phía, phảng phất vẫn có thể nhìn thấy quang cảnh mấy năm trước. Khi đó anh trai còn sống, cô ta cũng ngây thơ hồn nhiên, điều kiện kinh tế trong nhà vẫn luôn được coi là thuộc hàng tốt nhất ở Đông Thành, bây giờ cùng lắm mới qua bao lâu đâu?
Tưởng Viễn Chu rốt cuộc có bao nhiêu năng lực to lớn, anh ta thật sự đúng là có thể nuốt toàn bộ nhà họ Lăng hay sao?
“Nói thì có ích lợi gì? Ngoại trừ làm con lo lắng sợ hãi, ngoài việc làm con nhọc lòng, còn thế nào được nữa?”
Lăng Thời Ngâm khóc không ra nước mắt. Bà Lăng kéo tay cô ta qua, vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay cô ta.
“Thời Ngâm, cũng may nhà họ Lăng chúng ta vẫn luôn được nhờ vào công ty anh con. Công ty mới là quan trọng nhất, chỉ cần Thành Quân làm nó kinh doanh tốt, nhà họ Lăng sẽ không bị suy đổ.”
Lăng Thời Ngâm nghe thế, tâm lúc này mới thoáng yên ổn lại.
Thế nhưng Mục Thành Quân nghe được những lời này lại cảm thấy chói tai cực kỳ. Công ty của Lăng Thận cùng lắm cũng chỉ có thể chiếm một nửa gia sản của nhà họ Lăng, hiện tại nửa kia cũng đã suy sụp, nhà họ Lăng còn dư lại được chút gì?
Trên đường trở về, hai người không nói một lời, mãi đến khi sắp về đến nhà họ Mục, Lăng Thời Ngâm lúc này mới nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
“Ông xã, hôm nay anh uống rượu đúng không? Theo lý không thể lái xe…”
“Không sao.”
“Hiện tại trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy…”
Mục Thành Quân hai tay nắm chặt tay lái, tầm mắt liếc nhìn qua Lăng Thời Ngâm.
“Lúc trước anh đã nói anh có thể thay nhà em chống đỡ toàn bộ nhà họ Lăng, nhưng ba mẹ mẹ lại không chịu.”
“Không phải, bọn họ là sợ anh vất vả…” Lăng Thời Ngâm sốt ruột muốn giải thích.
“Anh thấy không phải sợ anh vất vả, mà là sợ giao hết vào tay anh rồi thì sẽ không lấy lại được đúng không?”
Nhà họ Lăng xác thật là có ý nghĩ như vậy. Lúc trước phó thác giao công ty Lăng Thận cũng là quyết định bất đắc dĩ. Lăng Thời Ngâm nghe hắn cười lạnh, cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi.
“Ông xã, anh đừng quá nhạy cảm…”
Mục Thành Quân không nói nữa. Hiện tại công ty Lăng Thận đã sớm bị hắn thâm nhập vào từng chút một, nhà họ Lăng có muốn lấy lại thì cũng đã là chuyện không có khả năng.
—
Buổi chiều cuối tuần, Hứa Tình Thâm được rảnh rỗi, cô đang chuẩn bị ít đồ, một lát sẽ dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ ra ngoài.
Ly uống nước cũng được nhét vào ba lô. Tưởng Viễn Chu mặc bộ đồ thoải mái đi xuống dưới nhà, bảo mẫu cũng cũng sắp xếp đồ gần xong.
Nơi bọn nhỏ thích đi nhất vẫn là công viên giải trí. Sau khi xuống xe, hai người mỗi người bế một đứa, đi vào.
Cứ cuối tuần, công viên giải trí luôn đông người nhất. Tưởng Viễn Chu dẫn bọn nhỏ đến vào trong chơi, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh. Lâm Lâm và Duệ Duệ chơi rất vui, Tưởng Viễn Chu cũng không biết làm sao mà cứ một hai muốn tới chơi cùng.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy anh nói nói gì đó, nhưng hai đứa nhóc đều hoàn toàn không để ý đến anh.
Tưởng Viễn Chu tay cầm bím tóc của Lâm Lâm.
“Cục cưng, con ở lại đây, ba dẫn con đi bắn súng, trên đó còn…”
Lâm Lâm nhìn anh rồi lại nhanh chóng quay đầu lại. Tưởng Viễn Chu không cam lòng, thân mình cao lớn của anh ngồi xổm trước mặt con trai, con gái. Lâm Lâm tay cầm một quả bóng màu xanh dương, con bé muốn đi tới trước, nhưng bím tóc lại đang ở trong tay Tưởng Viễn Chu.
“Đừng chơi cái này nữa, chơi không vui, ba dẫn con và anh qua chỗ khác chơi nhé!”
Lâm Lâm nâng giơ tay phải lên, nhét quả bóng màu xanh dương vào trong miệng anh. Hứa Tình Thâm buồn cười, vội đi tới, tay khẽ ôm con gái.
“Lâm Lâm, không được như vậy! Ba con vốn dĩ thích ăn dấm, con bịt miệng ba như vậy, ba không bị vị chua của acid acetic này làm chết là không thể đó!”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh.
“Anh thấy con bé thích Duệ Duệ hơn anh một chút.”
“Duệ Duệ có thể chơi cùng nó, dù sao cũng cùng tuổi mà.”
Tưởng Viễn Chu cơ bản ngồi không không được, mỗi lần đưa con ra ngoài, anh đều đi theo chơi.
Hứa Tình Thâm thì càng không tham dự vào, cô ngồi bên cạnh. Hai đứa nhỏ một trái một phải vây quanh Tưởng Viễn Chu, anh cũng không cảm thấy mệt, dường như so với cô anh còn thích đi với con hơn.
Gần 4 giờ, bọn nhỏ mới có cảm giác mệt; Hứa Tình Thâm đi tới cửa đổi giày, sau đó dẫn bọn nhỏ ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu tới chỗ cất đồ lấy đồ, Hứa Tình Thâm ở ngoài chờ anh.
Ở phía bên kia của cùng dãy tầng còn có mấy cửa hàng trang sức, lúc cùng bạn bè đi ngang qua, Lăng Thời Ngâm hoàn toàn không chú ý tới Hứa Tình Thâm và Duệ Duệ đang đứng trước cửa khu công viên giải trí.
“Mẹ!!!”
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng gọi, hẳn là giọng của Duệ Duệ. Duệ Duệ bỗng nhiên rảo chân tới, cũng không biết thế nào lại nhận ra Lăng Thời Ngâm.
Thằng bé đưa tay ôm lấy chân cô ta, tiếp tục gọi: “Mẹ!!!”
Lăng Thời Ngâm khiếp sợ, vừa cúi đầu xuống nhìn lại thấy là Duệ Duệ.
“Mẹ!”
Cô ta cảm thấy tiếng xưng hô này vô cùng mỉa mai, đây còn không phải đang nhắc cô ta, cô ta đã từng có khoảng thời gian ngu ngốc đến thế sao?
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi, nhấc chân đá Duệ Duệ ra.
“Đừng đụng vào tao! Đâu ra cái giống hoang này?”